Hiện tại tôi đang công tác tại một bệnh viện, do đặc thù môi trường làm việc nên hàng ngày tôi tiếp xúc,điều trị khoảng 70-80 bệnh nhân.Mỗi người đến với tôi là một hoàn cảnh riêng,từ trẻ đến già,có người giàu,có người nghèo khó…Mỗi người là một câu chuyện cuộc đời, mà nếu nhìn sâu vào đó,chúng ta sẽ thấy được sự mong manh, giả tạm của kiếp người.
Chùa Từ Hiếu
Có những người học thức,có địa vị,được mọi người ngưỡng mộ,bỗng chốc phải buông xuôi tất cả vì bệnh tai biến;Có những người sẵn sàng chi tiền chục,tiền trăm triệu chỉ mong có thể tự di chuyển bằng đôi chân của mình,nhưng rồi cũng đành bất lực;Đôi khi có người là lao động chính,trụ cột của gia đình nhưng lại rủi ro tai nạn mất khả năng lao động,cả gia đình chới với mất chỗ dựa…và nhiều lắm những hoàn cảnh thương tâm khác mà tôi vẫn tiếp xúc hằng ngày. Nó nhắc nhở cho tôi sự vô thường của đời sống này, quả báo khi đã chín muồi thì không một ai tránh khỏi.Vậy mới thấy, chúng ta diễm phúc như thế nào khi chúng ta còn sức khỏe, chúng ta được thọ nhận và tu học theo Mật pháp nhiệm màu của Như Lai. Hằng ngày chúng ta trì niệm Mật chú có nghĩa là ta đã dừng bớt những ác nghiệp và tịnh hóa những nghiệp quả bất thiện mà ta đã gieo trồng vun đắp trong sự vô minh bao đời, bao kiếp…Được tu học Mật Chú Chuẩn Đề theo Thầy, đó là diễm phúc cuộc đời tôi!
Năm vừa rồi tôi tiếp nhận châm cứu cho Tm ột thanh niên khoảng hai mấy tuổi. Khi đến, em bị liệt hoàn toàn nửa người do tai nạn giao thông, đầu bị khuyết sọ sau phẫu thuật vì chấn thương sọ não. Qua quá trình điều trị khoảng 2 tháng thì em xin xuất viện, tình trạng lúc đó có khá hơn đôi chút. Thật ra tôi cũng không mấy để tâm vì bệnh nhân cứ đến rồi đi, mình cũng không thể nhớ hết được. Bẵng đi một thời gian, tôi thấy em thuê nhà trọ gần nhà tôi, rồi hai vợ chồng sang nhờ tôi châm cứu hằng ngày.Từ đó mà hai anh em mới có dịp trò chuyện nhiều hơn. Nhiều lúc ngồi uống trà, em tự tâm sự về cuộc đời mình. Nhờ đó,tôi mới biết T là một thanh niên rất nóng tính, cũng là một đại ca có “số má” một vùng. Em nói thật với tôi với tôi là chỉ có chưa buôn ma túy thôi, chứ việc gì có tiền là em làm hết. Rồi khi “trưởng thành” đôi chút, em lại chọn nghề mổ thịt heo để bán. Để thu lợi nhuận cao gọi là mua tận gốc, bán tận ngọn, em đi thu mua heo nhà người ta nuôi về tự làm thịt rồi đem ra chợ bán. Mỗi ngày em làm như vậy 4-5 con, những ngày Tết thì nhiều gấp đôi gấp ba. Từng động tác làm heo em đã thật nhuần nhuyễn. Từ khâu đập đầu heo đến khi xẻ hết thịt ta từng phần, em làm trong vòng 15-20 phút. Cứ như vậy, T đã làm thịt không biết bao nhiêu con heo. Nhờ chịu khó nên chỉ trong vòng mấy năm,số tiền em tích lũy được cũng rất khá.Với đôi bàn tay trắng em đã mua được mấy mẫu đất ,sắm xe tải để chạy hàng.Mẹ và anh chị thấy vậy ai cũng mừng thầm, nghĩ cuộc đời em đã sang một trang mới, tươi đẹp sáng sủa. Nhưng chỉ một thời gian sau đó, bao nhiêu của cải T tích lũy được dần dần bị người vợ tìm cách biến thành của riêng, rồi sau đó cũng ra đi cùng với người tình của chị ta.Trắng tay,hụt hẫng vì công sức bấy lâu vun đắp cả tiền bạc và tình yêu đều tan vỡ, em bỏ tất cả ra Đà Nẵng sống để mong muốn xóa đi những vết thương lòng. Nhưng người xưa thường nói “ Họa vô đơn chí,phước bất trùng lai” trong trường hợp này thật đúng.Thời gian trôi đi, cuộc sống mới tạm ổn định với nghề vệ sĩ cho ngân hàng, em cũng tìm được một người yêu thương mình thật lòng. Trong một dịp nghỉ lễ,em bị tai nạn giao thông chấn thương sọ não.Khi mới đưa vào bệnh viện cấp cứu, các y bác sỹ đã khuyên gia đình nên chuẩn bị tâm lý,hết 90% là không thể cứu được, mà nếu có sống thì cũng chỉ sống đời sống thực vật. Gia đình em lúc bấy giờ cũng chỉ còn biết van vái cầu xin Trời Phật, ngoài ra cũng không biết làm gì hơn. Rồi như một phép mầu,em đã tỉnh lại sau gần một tháng nằm trong phòng hồi sức trước sự ngỡ ngàng và vui mừng khôn xiết của người thân…
Câu chuyện của T tóm lược là vậy.Mỗi khi anh em có dịp ngồi uống trà,những ký ức “lẫy lừng” sống lại trong em,em say sưa muốn níu kéo lại,sống lại với nó.Tôi chỉ im lặng lắng nghe.Vậy mà không hiểu sao em lại thấy tò mò,thắc mắc về cuộc sống “ông cụ non” của tôi.Đôi lúc tôi thấy trong em khởi lên tâm niệm muốn tìm một chỗ dựa cho tâm thức đang xáo trộn của mình.Vậy là,tôi mạnh dạn chia sẻ với em về lý tưởng sống,con đường tu học của mình.Như có một sự đồng điệu,cả hai vợ chồng em đã xin điểm đạo để được thọ trì Thần chú.Tôi đã sắp xếp để Thầy làm lễ quán đảnh cho hai vợ chồng.Trong buổi lễ,cánh tay bị liệt của em có thần lực gia trì để nâng cao hơn,em đang ngồi trên ghế dựa mà như muốn ngã nhào đến trước.Từ đó,hai vợ chồng tin tưởng thọ trì Thần chú đều đặn hằng ngày,kết hợp cùng sự tập luyện.Chỉ một thời gian sau,em đã có thể buông gậy để có thể tự đi tập tễnh bằng đôi chân của mình.
Câu chuyện nghe qua có lẽ đối với các bạn cũng bình thường.Nhưng với tôi, tiếp xúc em từ lúc phải 2 người khiêng em từ trên xe lăn qua giường bệnh đến lúc em tự đi lại được, đó là cả một tiến trình đầy nổ lực của em và gia đình,và phía sau đó là sự gia trì mầu nhiệm của Thần Chú.Trên tất cả là sự thay đổi trong tâm thức em.Em từng tâm sự với tôi:”Trước kia em đánh người ta,em đập đầu heo nhiều quá,giờ em bị chấn thương sọ não là đúng thôi,nhân quả nhãn tiền. May mà em còn sống còn tỉnh táo và biết đến Phật Pháp để hằng ngày trì chú sám hối,chứ không thì không biết em trôi lăn đến bao giờ!”
Trước khi chia tay tôi để về quê ổn định cuộc sống,em có hứa với tôi 2 điều:Thứ nhất là em sẽ giữ giới không bao giờ sát sanh nữa; Thứ hai là nguyện thọ trì Thần chú Ngũ Bộ Chú-Chuẩn Đề suốt đời. Qua lời nói, qua ánh mắt em, tôi thấy tràn đầy niềm tin và nghị lực. Và tôi tin cuộc sống với đầy những biến thiên, thăng trầm đã dạy cho em thấm thía bài học về nhân quả, nghiệp báo. Và giờ em đã xác quyết được con đường để mưu cầu hạnh phúc chân chính. Con đường mang tên Mật Chú Chuẩn Đề.
Câu chuyện tôi kể tôi không dám luận bàn những diệu lý sâu xa, chỉ đơn giản kể về một câu chuyện nhân quả mà nhân vật chính trong đó đã suýt chút nữa phải trả giá bằng mạng sống của mình để học bài học nhân quả-nghiệp báo.giờ em quyết thay đổi đời mình tích cực hơn bằng Thần Chú Chuẩn Đề.
Vậy chúng ta,bạn và tôi có khi nào tự phản tỉnh lại mình đã có đủ niềm tin và nghị lực để tâm thức mình được sống trong âm vang của Mật Chú như lời Thầy vẫn thường dạy?!
ÚM CHIẾT LỆ CHỦ LỆ CHUẨN ĐỀ TA BÀ HA.BỘ LÂM.OM MANI PADME HUM.ÚM A HÙM.
Kim Cang Đạo Trí
COMMENTS