Ngài Karmapa17
Tôi sống ở một làng quê thị trấn Mỏ Cày, gia đình chúng tôi vì không có đất tổ, đất ông bà để lại cho nên cuộc sống rày đây mai đó. Khi tôi lớn lên biết nhận xét thì chỗ ở của tôi đến giờ phút cũng quá nhiều.
Tôi đến làng quê đó không có tiền mua nhà, người ta cho gia đình chúng tôi ở đậu trên một mảnh đất hoang. Ngay nơi đó chỉ có một căn nhà lá nhỏ, hẹp, rách nát chỉ vỏn vẹn kê được một chiếc giường lớn, một chiếc giường nhỏ, một cái bếp. Chúng tôi ở tại nơi đó có 5 người hai em còn nhỏ, má, ngoại và tôi. Cuộc sống hàng ngày rất vất vả đến với ngoại và má. Vì phải chật vật bươn chải làm thuê để nuôi chúng tôi. Em út rất nhỏ, lúc đó tôi cũng nhỏ nhưng lại thêm những tật bệnh. Cho nên không giúp gì cả cho gia đình. Cuộc sống như vậy đó, nó trải qua không biết bao nhiêu năm tháng cứ mặc cho nó đi qua thể hiện lên những cái khổ, những cảm giác nỗi khổ do đói nghèo, bệnh tật.
Rồi từ từ tôi đã thấy biết nó qua kinh Tứ Diệu Đế của Đức Phật. Tôi đã thấy biết cái khổ đó nó len lén qua tâm thức của mình và ngay khi đó tôi bất chợt bắt được chúng khi chúng “ Như là” khổ. Biết khổ để hiển nhiên nhìn thấy thực tại của nguyên nhân tạo nên khổ, rồi ngay nơi đó vận dụng phương pháp giáo lý của Đức Phật để mổ xẻ phơi bày nó ra, đem chúng sắp xếp lại từng phần, từng nội dung chi tiết. Ngay đó để nhìn thấy sự vận hành của “Nghiệp”.
Vận hành của một sự sống vô minh do bất chợt điều động mà bao đời chúng ta thiếu trí tuệ, thiếu nghị lực, thiếu bản lãnh nhẫn nhục để xem nó, lấy nó ra dạy dỗ chúng, chuyển vận chuyển hóa chúng nó để trong thực thể, thực tế đó biết ngay đó là khổ, là chúng sinh, là vô thường, vô ngã, không. Chúng phải được phơi bày, giải phẫu trên nền tảng y học trí tuệ của đấng Như Lai. Để qua cuộc giải phẫu đó chủng nghiệp đó nó trở thành những chúng sinh được mỹ danh là : “ Những chúng sinh được hóa độ nhưng không diệt độ”. Vì tất cả chúng và ta chỉ là Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Chỉ là ….danh và sắc. Cho nên ngay đó đạo ra đời. Đức Phật từ nơi đấy chỉ cho ta – Hay ta tự chỉ cho ta qua Đức Phật chưa từng hiện hữu.
Một con đường đạo đúng theo sự sống chân thật. Đạo là một con đường, nhưng con đường đó chính ngay nơi mình sống chân thật đó, ngay nơi đây chúng ta sẽ nhìn thấy; Không – vô ngã – vô thường. Cũng chính ngay nơi đó ta cũng lại nhìn thấy Thường, lạc, ngã, tịnh. Ngay nơi kia ta nhìn thấy Vô thường, khổ, vô ngã. Nhưng ngay nơi đây cũng thấy thường, lạc, ngã, tịnh. Hình như nó có hai con đường. Khi nhìn thấy hai con đường chúng ta thấy man mác, thấy như là ….mà đạo chỉ là một con đường, đến không có một con đường nào cả. Ngay nơi đây hãy đi vào cuộc sống, sự sống chân thật ngay nơi ta sẽ chỉ có một con đường. Vì ngay nơi đó cũng không ai chứng thật điều đó là như vậy. Cho nên nó cũng không có một con đường. Từ khi giọt mưa rớt bên thềm.
Đàn chim cất cánh bay đi.
Bay đi đâu?
Khi giọt mưa mãi không có.
Thềm lạnh, gác lạnh.
Ai nơi đó?
Giọt mưa, rơi.
Toạt! bên kia đại dương –
Đàn chim rũ cánh.
Rơi …
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Om Ma Ni Pad Me Hum.
Từng vệt sáng trắng không gian,
Giọt nước trên đầu kim.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Nhưng cảm xúc thọ cảm như vậy nó đã trải qua tôi và chúng ta. Khi tất cả ta nhìn thấy chúng như là….nặng trình trịch đeo đẳng dai dẳng trong thời gian và tâm thức. Nếu chúng ta chưa tỉnh thức thấy biết chúng thì mãi mãi như những hạt bụi, hạt sương, con chim mỏi cánh…Tôi đã đau mỏi, bệnh tật chất chồng những loại thọ cảm, cảm xúc ấy nơi một làng quê ấy. Khi tôi về nơi đây xung quanh tôi, xung quanh gia đình tôi. Tất cả mọi người, ông Tám, bà Tám, Dì hai, anh, chị, em …Tất cả những hiện lượng chủ thể con người họ sống rất mạnh mẽ, vui vẻ và cũng có những người đau khổ, buồn tủi.
Rồi cứ dần thời gian trôi qua những người đó đã từ từ xa lìa đi trong sự vô thường biến đổi. Bà tám, ông Tám, anh , chị, em mất đi cái thân xác những cái hình ảnh chộn rộn, những ngày tôi gặp họ giờ họ ra đi trong sự biến đổi vô thường. Có người mất đi do già yếu, do bệnh tật, chết già trẻ xung quanh một khu xóm nhỏ ấy đến nay một mốc thời gian bất chợt quan sát. Mùa xuân đã mất đi hơn 60 người, một đêm ngủ bất chợt thức giấc thấy những hình ảnh lăng xẳng lộn xộn của những người hôm qua. Đến góc đường, ngõ hẻm ngày ấy. Anh ấy, chị kia đâu còn nữa. Tôi chợt nhìn lại thân, tâm mình. Đây cũng xác thịt, cũng sự suy nghĩ ngày kia, người nọ cũng vậy. Nhưng bất chợt đã mất. Tôi thui thủi trong tâm thức bất chợt nơi ấy sâu thẳm.
Ngày ấy âm thanh vọng về “ Xuân đến, xuân đi, xuân qua luyến tiếc vụng đường tu”. Những loại ngôn ngữ âm thanh ấy bất chợt không ai biểu chúng cũng đến. Một sự đạo diễn của tâm thức, nghiệp thức đã cấu tạo tổ hợp nên những vọng tâm ấy để từng bước, từng bước chúng tự giả lập một phương trình, một lối sống bất chợt tổ hợp giả lập thành tâm thức một con người, một cá thể, một chúng sinh. Cho đến những tầng lớp tư tưởng tu học tâm thức lớn hơn, nhạy bén hơn chư Thần…hay chư Thiên nào đó. Vì cung cõi, quốc độ nó được hình thành trên 3 cõi; Dục, sắc, vô sắc giới. Hình thành bằng những tập nghiệp sâu dày nhiều đời nhiều kiếp.
Chúng ta không tỉnh giác tự cho là mình, là người, chúng sinh thọ giả. Thực tế có ai nơi đó. Những con người xung quanh xóm nhỏ, bà tám, ông tám, anh chị….họ cũng đang lưu chuyển một sự lưu chuyển biến thể mà chúng ta không biết được. Những người xung quanh đó có những người trong những giờ phút cuối cùng ngay cuộc sống đó có mặt tôi ngay nơi đó. Họ đau đớn trong cơn bệnh gan – ung thư gan. Đau nhức la hét không thể tưởng tượng được. Những người đó trong đương thời họ đã đi chặt thuốc nam, hái thuốc cũng biết ăn chay, cũng biết làm những điều phước lành. Nhưng những cái biết đó mọi người đặt nặng trên hình thức cao vọng ước, vọng theo dục vọng của thế gian. Sự tiêu trừ nghiệp chướng dục vọng phải đặt nền tảng tu học trên sự bất tham, bất si. Hãy ngồi xuống, hãy tĩnh tọa nhẹ nhàng hơi thở ra vào.
Hãy nhìn thấy hơi thở của mình ra vào, nhìn thấy như vậy để biết mình đang tỉnh thức, biết mình đang sống. Đó là để biết một phần đời sống chân thật chính ngay thân tâm của mình. Ngay nơi đó tâm nhẹ nhàng khoan khoái, hãy nghe tâm thức thức của mình niệm chú Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum. Hãy tỉnh thức lắng đọng nghe từng giọt âm thanh mật chú xuyên qua tâm thức, xuyên qua thân tâm ta sau những giờ phút mệt mỏi, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Sự nhẹ nhàng đó như mặt nước biển an lành, những niệm tưởng si, mê, giận hờn nó lắng đọng trong tàng thức, trong biển tâm. Nó bắt đầu tĩnh lại vươn vọt lên. Khi vươn vọt lên chúng bất chợt đi vào biển thức mênh mông êm ả của mật chú mật diệu đầy cương lĩnh. Nơi đây tâm mật chú đầy đủ đại hùng đại lực, đại từ, đại bi.
Những niệm vọng tưởng đó sẽ được hóa độ tại nơi đây một sự sáng lên ma sát của vọng thức và tâm năng lực của mật chú sáng lên nó cũng mang đủ màu sắc, đủ hình ảnh. Tất cả vạn sự vạn vật, vạn niệm vạn pháp chúng thể hiện và ẩn tàng đều trên nền tảng ngũ ấm; sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Cho nên ngay đây người hành giả tỉnh thức sẽ thấy sự ma sát của vọng niệm, tâm năng lực của mật chú nó chuyển biến thành cầu vồng, ánh sáng, hoa sen, âm thanh vi diệu đủ màu sắc, sắc thái khác nhau. Ngay nơi đó cực lạc ao sen, Tịnh độ cũng nơi đó. Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum. Cực lạc Tịnh độ ngay nơi tâm ấy và ngay nơi tâm ấy nó không hình không tướng không thể dẫn dụng tương tự để thể hiện lên. Không có một loại ngôn ngữ hình danh sắc tướng nào diễn đạt nó.
Không có một loại thời gian không gian nào để chuyên chở nó. Nó có mặt với sự không có mặt hiện hữu vô hữu trong tất cả, không có gì phá hoại nổi. Tâm Kim Cang để thể hiện tâm ấy người hành giả cùng niệm tưởng giác niệm thiện ác….chỉ là một. Ngọn gió lùa – lá rơi – giọt nước rơi. Ngay đó Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me hum. Trong những bất cứ sự động dụng cũng không động dụng đều thấy nghe hay biết. Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum trong hơi thở bước đi, nhướng mày, chớp mắt, mỉm cười, khóc la. Tất cả đều mật chú và ngay nơi đây nghe thấy cái không có cảm giác ý niệm, giác niệm, cơn mưa trời đã tạnh ngọn gió lùa qua đi. Ở nơi ấy trong tôi, trong ta cùng tất cả để chứng ngộ, ngộ nhập điều đấy Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum.
Trong suốt ánh sáng trắng
Ai bảo rằng nơi ấy không đen.
Trong không gian vắng lặng
Ánh chớp, sự sống nơi đâu.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum
Khi chưa niệm…
Ai bảo chưa niệm.
Niệm – Niệm rồi. Ai bảo niệm.
Niệm là gì? Sao cứ niệm, không niệm.
Một câu – ngôn ngữ vu vơ trong tâm thức không gian.
Chợt tắt giác niệm.
Chỉ thêm thừa.
Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm
Om Ma Ni Pad Me Hum.
Úm Xỉ Lâm
Úm Lam
Đầu xuân năm nay Tân Sửu nhớ người ấy.
Ngày ấy Ấn độ trong tôi một vị Thầy Kamarpa tái sinh thứ 17.
Ngày ấy tôi đã quy y nơi tâm thức đó người đó – Thầy. Nay xuân đến một mùa xuân vạn niệm khởi sắc muôn hoa đua nở ý niệm Tôn Sư trong đạo thể hiện, xin mượn dòng ngôn ngữ tâm thức gửi về nơi ấy cảm mến ơn Thầy.
Nơi Thầy ấy – Kim Cang Kiết Tường ra đời.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum. Dòng tâm thức ngày ấy, hột giống ngày ấy nay tân niên Tân Sửu nở hoa.
Một sự nở hoa trên trang web “ Kim Cang Kiết Tường”.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm
Om Ma Ni Pad Me Hum
Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu: T.C.Trí
Mật tông hiệu: Kim Cang Kiết Tường