Lại một lần nữa tôi muốn chia sẻ với các bạn về sự thấy biết chứng ngộ của tôi về việc thế nào là cúng dường bố thí với tâm chân thật mà trong cái tâm chân thật đấy phải không còn cái ngã mới là tâm chân thật.
Tôi vào Đạo với một tinh thần cầu đạo, hoan hỉ, Tôi được gặp Phật, gặp Pháp, gặp Thầy. Thầy dậy tôi , dìu dắt tôi bước vào Đạo theo cách phù hợp với tôi nhất. Tôi hoan hỉ khi được Thầy thiết lập ban thờ tam bảo tại nhà cho tôi. Một ngôi nhà nhỏ bé mấy chục mét vuông ban thờ được đặt chỗ đẹp nhất trang nghiêm nhất. Hàng ngày tôi dâng hoa , dâng quả , dâng nước cúng dường đến Mười phương Chư Phật ,Chư Vị Bồ Tát, Chư vị Thánh Chúng. Tôi lên hương rồi niệm thần Chú Chuẩn Đề Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Tôi hạnh phúc, phấn khởi và có rất nhiều động lực đã thôi thúc tôi cầu Đạo. Tôi mua những bông hoa đẹp nhất, quả tươi nhất, dâng Phật. Thầy đã dậy tôi rất nhiều bài Pháp, giúp tôi càng ngày càng thấy rõ biết mọi thứ xung quoanh tôi. Cả trong và ngoài tâm thức của Tôi.
Hôm nay tôi muốn chia sẻ cho các bạn một bài Pháp mà Thầy dậy tôi là : Cúng dường, bố thí với tâm chân thật sẽ giúp ta có được nhiều phước báu. Với tính đa nghi bản năng của tôi, tôi suy nghĩ về lời thầy dậy với một với cái ngã của một người vô minh như bao chúng sinh khác. Bản ngã của tôi cứ nói với tôi. Tôi còn nhiều thứ phải lo sao mà có tiền để cúng dường nhiều được. Phước báu đâu có thể đến từ việc cúng dường. Đức phật đâu còn đâu, đâu cần gì đâu. Đức Phật từ bi mà có phải cúng dường nhiều mới ban Phước cho hàng Đệ tử đâu. Tôi cho rằng tôi đúng nhưng tôi không nói ra với Thầy những suy nghĩ của tôi. Tôi ấp ủ nó trong lòng và vẫn làm theo suy nghĩ của mình và cho rằng lời Thầy dậy chỉ đúng một phần nào đó. Tôi cúng dường hay bố thí tôi vẫn tính toán trước sau. Nhưng điều nguy hiểm ở đây là sau mỗi lần cúng dường bố thí là tôi ngã mạn. Tôi cho rằng tôi đã làm tròn trách nhiệm bổn phận của tôi rồi, chắc Thầy sẽ ghi nhận tôi đây. Cái sự ngã mạn ấy ,do vô minh mà chính tôi không nhận ra sự mưu mô tính toán thiệt hơn của Tôi
Dường như Thầy đọc được suy nghĩ của Tôi. Thầy vẫn bên cạnh nhẫn nại, dậy bảo tôi theo cách riêng của Thầy. Thầy vẫn dặn tôi : con hãy cố gắng trì chú tụng niệm Thần chú Chuẩn Đề. Thần Chú có một năng lực rất lớn sẽ giúp con tu học. Tôi vẫn tín tâm nghe theo lời dậy của Thầy hàng ngày tụng niệm Thần chú Chuẩn Đề đi trên xe tôi cũng niệm, trước khi ngủ tôi cũng niệm …. Thời gian cứ thế trôi qua, tôi sáng ra từng ngày. Nhưng quả thực tôi vẫn chưa giải kết được trong lòng là tại sao phải cúng dường mới có phước. Nhưng các bạn biết không ? Năng lực của Mật chú Chuẩn Đề đã cho tôi hiểu được chân lý hiểu được những điều Thầy muốn dậy cho tôi.
Cuối cùng tôi đã chứng ngộ ra được lời Thầy dậy quý báu như thế nào mà tôi không biết trân trọng. Ngày xưa Đức Phật chân đi đất cầm bình bát đi khất thực mục đích để giúp mọi người cúng dường có Phước. Có Phước ở đây là gì các bạn biết không? Khi ta cúng dường Phật ta sẽ hạ được cái bản ngã của mình xuống . Ta sẽ biết cho đi, biết chia sẻ, sẽ diệt bỏ được một phần cái tham lam ích kỷ của mình đi. Như vậy là ta đã trả bớt đi cái nghiệp tham của mình đấy. Trả được nghiệp là có Phước là tích Phước chứ còn gì nữa. Nhưng đó chỉ là một nửa ý của Thầy muốn dậy thôi.Khi ta hiểu được đúng về lợi ích của việc cúng dường rồi ta hãy quán sát thân tâm của mình để làm sao cúng dường với một tâm chân thật mà không phải là sự đổi trác. Không phải là một việc con xin cúng dường để con được này được nọ. Cúng dường với một tâm chân thật thì phải không còn mình trong đó nữa. Vì vô ngã mới không còn sự tính toán thiệt hơn. Vô ngã mới là chân thật. Nhưng đúng là để làm được điều đó không phải dễ, vì cái trí của ta rất khôn nó sẽ khởi lên sự tính toán khi có bất kỳ chuyện gì sảy ra nó sẽ lập trình sẵn cho chúng ta biết nên làm gì. Nhưng các bạn hãy bình tĩnh quán sát tỉnh giác nhìn ngắm nó khởi lên như thế nào. Vì đấy là nhiệm vụ của nó . Hãy cứ để nó múa may quay cuồng và nó sẽ lại nương theo mật chú Chuẩn Đề luôn hồi sinh diệt. Nó sinh khởi lên trong ta rồi nó sẽ diệt đi và ta sẽ không thấy nó nữa. Lúc này trong ta sẽ chỉ còn tiếng vang của Thần Chú Chuẩn đề và ngay thời khắc ấy ta đã cúng dường đến Mười Phương Chư Phật rồi đó.
Và cuối cùng tôi đã giải được cái kết trong lòng tôi. Tôi reo lên vui sướng, hoan hỉ, an lạc hạnh phúc. Càng ngày tôi càng tích được nhiều phước báu. Tôi đã hiểu được cái đạo mà Thầy muốn dậy cho tôi. Tôi nắm bắt được nó và áp dụng vào đời sống của tôi. Nó vi diệu đến mức là tôi đã nương theo đó áp dụng được vào vòng quay của cuộc sống, giải kết được rất nhiều điều. Nhưng cái vi diệu của Mật chú Chuẩn Đề là chính tôi cũng không biết tôi giải kết được mọi cái diễn ra xung quoanh tôi từ lúc nào.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề
Nam Mô Bổn Tôn Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
?????
COMMENTS
Trong phẩm kinh Kim Cang có nói đến hạnh phẩm bố thí vô trụ. Cúng dường với tâm hạnh không thấy người, không thấy vật, không thấy pháp để bố thí. Ấy là vô trụ. Nhưng ngay chỗ này người hành giả thực hiện với tâm hạnh ấy thì viên mãn tròn đấy Phước báu.
Đạo hữu đã thiện xảo khéo léo quán xét tâm thức để nhìn thấy rõ biết những niệm tưởng dấy khởi như tham. Sân, si. mà dùng năng lực thần chú điều phục hoá giải những nội kết của tham ái đó. Đó mới chính là thật tu, thật chứng . Thầy luôn hướng dẫn chỉ dạy cho hành giả : các em tu sao mà không tu đó mới là thật tu. Bởi sự tu chính là sự sống ngay sự sống đấy chứ không xa vời gì cả.
Chúc đạo hữu tâm kiên cố trên con đường tu học , cùng trải nghiệm thực chứng nơi tâm. Đó là những bài học sống động chân thật nhất
?????
Tùy theo tâm tưởng, hạnh nguyện ngay lúc người hành giả phát tâm cúng dường sẽ đạt được những lợi ích, phước báu có sự sai khác. Phước báu của sự cúng dường sẽ càng tăng hơn nếu người thọ nhận là một bậc đạo sư với đầy đủ công đức, phước báu qua sự tu trì, giữ giới luật miên mật. Nếu không cẩn trọng trong việc biết mình biết chúng sinh và còn nhiều ngã chấp, vọng tưởng, người nhận sự cúng dường sẽ gặp nhiều chướng ngại trên con đường tu học. Qua thời gian ở gần bên Thầy, được nghe, được chứng kiến những lời Thầy dạy bảo và qua những hoàn cảnh của mọi người phát tâm cúng dường mà tôi dám đem thân mạng này quả quyết nói lên rằng: Thầy thực sự là 1 người đệ tử chân chính của Đức Phật, đã đem lại rất nhiều lợi ích, cứu khổ, hóa độ cho rất nhiều chúng sinh nhờ sự tu học, giữ giới miên mật!
Nhân câu chuyện cúng dường của đạo hữu, tôi xin chia sẻ lại câu chuyện của Ngài Ca Diếp đã vì thương xót chúng sinh mà tiếp nhận tâm hạnh cúng dường của bà lão nghèo khổ mà nhờ đó đã được thoát sinh vào cõi trời Đao Lợi và làm Chư Thiên:
“Một hôm, đức Phật và các đệ tử ở nước Xá-vệ, còn Đại Ca-diếp thì giáo hóa tại thành Vương Xá nước Ma-kiệt-đà. Tôn giả thường ra vào trong thành để bố thí phước điền. Khi tôn giả đi khất thực, thường tránh nhà giàu có mà chỉ chọn những nhà bần cùng. Trong tâm tôn giả nghĩ rằng: Nhà giàu tuy cũng cần nên lân mẫn với họ, nhưng so với người nghèo khổ mỗi ngày phải lo lắng sinh nhai lại đáng thương hơn.
Những người bần khổ không thể hưởng thọ niềm vui ngũ dục đầy đủ, tuy nghe được chánh pháp họ rất thích, nhưng không đủ duyên may để thâu được cái quả báo phước đức của sự bố thí. Cho nên tâm từ của Tôn giả như nước lành rưới khắp những hạng người nghèo cùng đáng thương.
Trong thành Vương Xá, có một lão bà rất nghèo khổ, đã không có bà con thân quyến lại không có nhà cửa gì cả. Sáng sớm, đi lang thang từ ngõ Đông sang ngõ Tây. Chiều tối, thì ngủ vất vưỡng ở bất cứ xó hẻm nào. Trên mình bà đeo những mảnh lá khô chằm víu vào nhau tạm che thân. Một hôm bà mang bệnh trầm trọng, nằm quỵ trên gò đất chờ chết. Lúc ấy gặp gia nhơn của một nhà giàu nọ đem nước cơm đi đổ, bà lão bị đói khát hoành hành vội vơ lấy mảnh ngói bể hứng lớp nước bầy nhầy để uống cho đỡ đói.
Đại Ca-diếp biết bà lão đáng thương bị bệnh nghèo đeo đẳng, Ngài đặc biệt đến thăm. Bà lão từ trước giờ chưa từng được ai hỏi han đến nên khi thấy dáng Tôn giả đứng trước mặt, bà gượng nhổm dậy nhìn kỹ. Té ra là một vị Tỳ-kheo trang nghiêm đang đi khất thực. Không lẽ thầy Tỳ-kheo này lại nghèo cùng hơn ta? Bà mới nói:
– Thân tôi nghèo khổ đói khát, cát đất, gò mả, bụi bờ là nhà, Ngài xem tôi áo mặc không kín thân. Trong cái đất nước này không ai nghèo khổ hơn tôi. Ý da! Chẳng lẽ trên thế gian không có người nhơn từ cúng dường Sa-môn sao? Vì sao Ngài đến hỏi tôi? Xin Ngài chỉ dạy tôi phương pháp cứu tôi khỏi nghèo đói.
Đại Ca-diếp đáp:
– Trên thế gian này, người tôn quý nhất nhân từ nhất không ai bằng đức Phật, hoặc là những ai đã được tắm mát trong giáo lý Phật-đà. Hôm nay, tôi muốn cứu độ bà thoát khỏi sự bần cùng, nên mới đặc biệt đến đây khất thực. Tôi cũng nghĩ đến việc đem tài vật đến giúp bà, nhưng điều đó chỉ giúp bà khỏi khổ nhất thời, mà sau lại tăng thêm bần cùng nữa. Chi bằng bà hãy tùy ý đem bất cứ thứ gì bên mình mà bố thí cho tôi, bà sẽ nhờ công đức đó đời sau được sanh trong nhà giàu có, hoặc được sanh lên trời, hưởng thọ sung sướng lâu dài.
Bà lão nghe Tôn giả từ bi thuyết pháp như vậy, rất cảm động, nhưng tìm hoài không có một chút gì để bố thí. Bà rất đỗi bi thương, buồn khóc thưa rằng:
– Thưa thầy Sa-môn vĩ đại! Lời chỉ dạy quý báu của Ngài con ghi khắc sâu xa trong tâm. Nhưng Ngài cũng biết, con là kẻ bần cùng hạ tiện, con chẳng có một chút vật thực nào để cúng dường Ngài, cũng chẳng có y phục để bố thí nữa.
– Này bà lão! Đã khởi tâm bố thí thì không phải người nghèo, người biết hổ thẹn cũng đã mặc pháp y. Bà đã có hai món bảo bối hiếm có ấy, nên chắc chắn không còn nghèo. Hãy xem những người giàu có đầy tiền của châu báu trên thế gian này, không biết bố thí, không biết hổ thẹn, đó mới thật là người ngu, người bần vậy.
Bà lão nghèo nghe lời chỉ dạy, vui mừng phấn khởi, tâm đầy hỷ lạc, đầy hy vọng về tương lai, bà quên thân mình ô uế bưng chút nước cơm đựng trong mẻ sành đem cúng dường Tôn giả. Tôn giả cũng cung cung kính kính tiếp nhận, và để cho bà khỏi nghi ngờ, Tôn giả liền uống cạn miếng nước cơm. Bà lão thấy thế vui mừng vô hạn.
Chẳng bao lâu, bà lão rời bỏ cõi đời, được sanh lên cõi trời Đao Lợi, do công đức cúng dường nước cơm, bà được trở thành một thiên nữ xinh đẹp. Một hôm, thiên nữ quan sát phước nghiệp đời trước, nhớ đến ân sâu của tôn giả Đại Ca-diếp, bèn bay xuống cõi trần dùng thiên hoa rải cúng dường Tôn giả”
Nguồn: Thuongchieu.net
???
Nếu như không được gặp Thầy, không được Thầy dạy về cúng dường và bố thí thì tôi không biết đến đó là một Pháp bảo. Tôi đã sống trong gia đình nghèo khó khăn, nghiệp quả sâu dày không biết đến giáo lý của Đức Phật đến khi được Thầy trao pháp Ngũ Bộ Chú Thầy từng dạy và giảng về pháp cúng dường bố thí tôi mới được nghe biết học và thực hành pháp này.
Nhờ có công đức hoan hỷ cúng dường Đức Phật, cúng dường Tam Bảo, cúng dường Thầy dù chỉ với lễ vật nhỏ theo điều kiện khả năng nhưng với tâm thành kính sẽ sinh phước lành trí huệ, có đời sống bình an thuận lợi phát triển tâm Đạo. Đó là những đặc ân mà Đức Phật đã để lại cho những người hành giả tu hành, cho những chúng sinh còn nhiều ngã mạn, si mê, ích kỷ tự lợi tham lam trong cuộc sống trong đó có cả tôi cần biết phát tâm cúng dường Đức Phật với lòng tôn kính biết ơn các Đức Cổ Phật trong thời quá khứ từ hằng hà xa số kiếp xa xưa các Đức Phật đã từng thị hiện sống đời sống như chúng sinh nhưng sự khác biệt là Ngài thấy được nỗi thống khổ luân hồi sinh tử của chúng sinh và quyết chọn một con đường tu hành để giải thoát khỏi mọi sự khổ đau, nghiệp tập, tội lỗi sinh lão bệnh tử và các Ngài đã thực hiện pháp cúng dường bố thì này để tạo công đức phước báu gắn kết duyên với Đức Cổ Phật thời quá khứ.
Thầy đã từng dạy và kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về Đức Phật khi Ngài còn là một người tu hành kham nhẫn mong cầu giải thoát cho tất cả chúng sinh, hy sinh cả sinh mạng, sẵn sàng nhảy xuống vực chỉ để cầu một câu đạo giải thoát. Tri ân công đức của Ngài có cúng dường biết bao nhiêu cũng không thể đủ với những gì từ hàng hà xa số kiếp Ngài đã kiến tạo để cứu giúp chúng sinh trong đó có cả tôi và bạn thoát ly khỏi luân hồi sinh tử ngụp lặn trong biển khổ trầm luân.
Từ đó người tu hành nhìn nhận thấy được Pháp cúng dường Đức Phật, cúng dường Pháp, cúng dường Tăng Sư tu hành, phát tâm bố thí giúp người, giúp đời thật cao quý người thực hiện pháp này tâm luôn hoan hỷ, an lạc được Chư Phật Chư Bồ Tát Chư Tổ Thầy Chư Thiên gia hộ.
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm.Om Mani Padme Hum.