Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTu HọcChia sẻ trải nghiệm

Pháp Khổ Thánh Đế Thầy Ban Tặng Cho Tôi

Tôi thường hay đọc những tích thiền của các vị Tổ ngày xưa để thấy được một phần nào đấy sự tu học của các Ngài mà tự mình học hỏi tầm cầu lấy tấm gương đó mà phấn đấu cho sự tu học của mình, cùng những bài học kinh nghiệm rút ra cho bản thân.

Khi đi sâu vào sự tu học mới thấy được pháp học ( Hiển giáo) với pháp hành ( sự tự tu tự chứng nghiệm) của bản thân là cả một trời một biển khác xa nhau. Từ đó mới thấy được ngày xưa các Ngài căn cơ ra sao mà chóng đạt liễu ngộ lý sự viên thông, và tự thấy bản thân mình thật kém phước báu để bay giờ vẫn còn đang trôi lăn, ngụp lặn trong vòng luân hồi sinh tử chưa thấy đường ra.

Tôi hay tự thắc mắc ngày xưa các tổ cầu sự tu học ở các Thầy không biết cuộc sống, sinh hoạt, sự chỉ dạy từ các Thầy như thế nào? Chứ bản thân tôi bây giờ thấy khó muôn vàn: Thầy nghiêm khắc, thậm trí rất hay mắng tôi vô minh, ngu dốt, rồi lại hay chỉ vạch ra những lỗi lầm của tôi. Nhiều khi tôi thấy tâm của tôi bị thầy bóc tách ra trần trụi quá. Tôi sợ Thầy đến mức không bao giờ có khái niệm nói dối thầy bất cứ điều gì, vì chỉ cần một câu nói, hay biểu cảm sắc thái rất bình thường của bản thân, thậm chí tôi chẳng cần nói gì cũng bị thầy phát hiện, bóc tách các vọng thức của tôi đang diễn tiến ra sao, tôi đang đeo đuổi vọng niệm gì…nhiều khi tôi giãi đãi việc tu hành, Thầy còn đuổi tôi: Nếu em thấy việc tu học vượt quá sự chịu đựng khổ sở của bản thân, không được bay nhảy hưởng thụ những thứ dục lạc của thế gian, thì em hãy cứ trở về cuộc đời để sống với xã hội, để giống với xã hội này. Còn ở chỗ Thầy chỉ có việc tu học, và phải xác định rõ việc tu học của bản thân để xác quyết con đường đi của mình, có như thế thì em mới đi được.

Nói thật nhiều khi tôi thấy nản trí vô cùng, cái tâm vọng của tôi cũng háo hức, cũng náo nức theo những thú vui của thế gian, cũng bị cuốn theo những hương, sắc, âm thanh, thú vui của cuộc sống…cũng muốn buông mình để chạy theo chúng bạn của mình. Nhưng thường thì ngay những thời điểm đấy tôi hay nghe được, hay thấy được những bài pháp từ Thầy hay tôi vô tình đọc được từ nguốn giáo lý của Ngài Thanh Từ. Tự nhiên tâm tôi bình lại, và thấy thư thái, quay lại, nhìn lại bản thân mình mà tự xấu hổ cho ý nguyện tu học của bản thân.

Đấy là những lúc nhụt trí tôi nản, chứ thật Tâm thầy thương tôi thế nào tôi biết. Thầy lấy đòn roi để dạy tôi cho nên người, cho thành nếu quyết chí theo Thầy. Những lúc ở bên xứ người tôi ốm hay cả đoàn ốm Thầy tất bật lo bệnh cho từng người, . Thầy thức đêm để hành thiền, hầu như không ngủ, nhưng vẫn thăm bệnh hỏi han mọi người. Ấy thế mà chỉ ngay sáng hôm sau Thầy mắng tôi làm tôi chảy cả nước mắt vì cái tội : Em sang đây để tu tập hay là em sang đây để hưởng thụ cái sự ngủ nghỉ của em. Sự tu tập không có chần chờ ngày mai, ngày mốt. Em hãy sống sao cho xứng đáng với lời nguyện tu hành của em, hãy tu tập sao cho những ngày ở bên này giá trị là nền tảng thúc đẩy trợ duyên cho em phát triển về trí huệ, về sự tu tập những ngày sau. Càng đi tôi càng thấy sự nghiêm khắc của Thầy dành cho mình. Càng thấy Thầy là tấm gương sáng chói để tôi mãi noi theo về đạo hạnh, trí huệ.

Thầy dụng tâm tu hành suốt ngày đêm không ngừng nghỉ. Ở thầy tôi chưa từng thấy sự giãi đãi. Thầy hành thiền suốt ngày suốt đêm, thậm chí ngay cả khi thầy mang bệnh do thời tiết không thích hợp. Ấy thế mà thầy cứ cần mẫn tu hành miên mật, hầu như tôi thấy Thầy không có ngủ. Một ngày chừng chỉ 3 tiếng thôi. Có những lúc cả tháng dòng liên tục thầy đi làm đạo cúng lễ cho người ta từ 7h sáng đến 9h đêm. Tôi thì mệt lả không còn sức, thậm chí lạc cả giọng. Thế mà Thầy về vẫn hành thiền đến tận 2h sáng. Sáng 5h hoặc 6h đã dạy hành thiền tiếp. Tôi không biết thầy lấy sức đâu ra mà khoẻ thế. Thần sắc, sắc thái của Thầy vẫn bình thản, an lạc, không có gì là mệt mỏi. Thậm chí những lúc như vậy Thầy bị tôi làm phiền vì những thắc mắc trẻ con của tôi trong tu tập quán tưởng. Thầy cần mẫn lắng nghe và giải đáp những gút mắc để tôi không bị dính chấp những điều đó mà dễ dàng thênh thang trên con đường tu.

Có đạo hữu trêu tôi. “Càng đi chị càng thần tượng Thầy”. Đúng! Càng đi ra bên ngoài va chạm với nhiều tầng lớp tăng, ni, cư sĩ trong và ngoài nước tôi càng thần tượng Thầy. Vì những điều thầy chỉ không ngoài chân lý của đức Phật đã chỉ, nó đã bao hàm các pháp của thế gian. Hơn nữa thầy chỉ cho tôi những phương pháp, kĩ thuật hành thiền quán tưởng, cách thở… Cái này mới là những cốt tuỷ để người hành giả đạt thành trên con đường tu tập. Và những phương pháp, kĩ thuật hành thiền quán tưởng này đã thực sự từng bước giúp tôi thực chứng sự rút ngắn tu tập của bản thân. Tôi có niềm tin vững chắc. Tôi chỉ cần theo Thầy là tôi sẽ đạt thành được ý nguyện trên con đường tu tập. Tôi sẽ tìm thấy được viên ngọc bên vạt áo của mình, giống như các tổ ngày xưa, giống như Thầy tôi bây giờ đã tìm được nó bên vạt áo.

Nhân ngày đầu xuân năm mới. Em không biết nói gì để thể hiện lòng kính, tri ân, cảm tạ sâu sắc của em tới Thầy. Em viết bài này để gửi tới Thầy: Nguyện từ ân của Tam Bảo, lòng từ của người mẹ Chuẩn Đề luôn gia hộ, chiếu soi cho Thầy cho con và cho các chúng đệ tử khác lòng tin, tâm bồ đề kiên cố, trí tuệ sáng suốt, vững tin trên con đường tìm cầu giải thoát.

Nam Mô Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.

 

Nguyên Thúy .

Kính tặng Thầy Ông Lái Đò Vô Sự

COMMENTS

WORDPRESS: 0