Có bạn có tin không tôi khi đó cho rằng khi bản thân bước chân lựa chọn con đường này chắc rằng ngoài sự nỗ lực bản thân ra, sẽ nhận được ưu ái từ Thầy. Vì tôi là người thân cận bên Thầy, phụ Thầy chuyện này công kia. Chắc chắn ít nhiều cũng được Thầy ghi nhận mà có sự ưu ái giúp đỡ mình hơn người khác.
Nhưng sự thật không phải như tôi nghĩ vậy. Mọi thứ trong tôi thật ngỡ ngàng khi xảy ra chuyện Thầy không có sự ưu ái riêng nào cho Tôi, thậm chí thầy còn thẳng mặt nói tôi lên xem lại sự lựa chọn của mình có đúng đắn. Bởi con đường tu nó không đơn giản như sự suy nghĩ của em.
Tôi nhớ lần đầu tiên đi Ấn độ 2012 khi đó lần đầu tiên đi xa nhà, vì vẫn là tập khí của người đời là lên xe là ngủ, mệt là ngủ, làm xong là nghỉ, đi xa mệt nhọc thì tìm cách nghỉ ngơi. Tôi lại bị cái tật xay xe. Cả một hành trình 2 ngày di chuyển liên tục, mà khi đó máy bay từ Việt Nam sang Thái Lan còn đỡ, chứ máy bay từ Thái sang Ấn độ thì là kỷ niệm đáng nhớ. Nó như cái xe cũ hỏng nhưng vẫn được trưng dụng để dùng. Cho nên ngồi trên đó gió lùa lạnh chân thấu xương, xóc lên xóc xuống không ăn được ói mửa liên tục. Khi xuống sân bay lại cả một hành trình đường xá từ Sân bay về Chùa…Khi đó đường xá còn rất tệ ổ gà vịt quá trời. Tôi thì mệt không còn sức để ngắm Ấn độ. Thỉnh thoảng thầy quay qua nhắc tôi xem kìa thật là thú vị, tôi cũng cố ráng nhướn đôi mắt mệt mỏi nhìn xem và cũng để cho Thầy thấy là tôi đang tỉnh táo ngắm cảnh vật. Nhưng tranh thủ khi Thầy mải ngắm cảnh vật bên ngoài xe là tôi lại vật ra.
Thầy thì khác đó là sự ôm ấp của Thầy về Đức Phật, về Ấn độ cho nên Thầy say mê với những con người, với bóng tối leo lét của đèn dầu, hoặc những mảnh vải làm rèm cửa nhà bay phất phơ khi có người ra vào. rồi những người đàn ông họ tụ tập nhau ở những quán ven đường họ xoa xoa, đập đập cái gì trong lòng bàn tay rồi họ ngửa cổ lên cho vào miệng, hoặc có những người thanh niên, đàn ông họ nhai trầu bỏm bẹp nhổ toẹt vào lề đường ngay dưới chân họ đứng. Trên nền đất xung quanh đó đều là hiện tích của những cái nhổ huỵch toẹt đó. Nhưng họ thoải mái nói cười với nhau như không có chuyện gì là dơ bẩn hết.
Khi đó tôi chỉ có cái biết là mệt và mỏi không thiết tha đến chuyện gì nữa. Nhưng ôi thôi những lần sau đó mới biết thân.
Vì là đi cùng đoàn nên có những Phật sự tham gia chung sinh hoạt chung và làm chung. Khi xong việc là mọi người đều tranh thủ đi nghỉ, dưỡng sức hoặc đi chơi xem đồ chỗ này chỗ kia tám chuyện. Còn Thầy thì tận dụng mọi điều kiện để ngồi thiền tại phòng hoặc tới lui qua bên chánh điện hoặc gốc cây Bồ đề khuân viên chùa nơi Thờ Đức Phật và 5 anh em Kiều Trần Như. Tôi chưa quen cách sinh hoạt đó của Thầy nên mệt, ôi là mệt. Nhưng vẫn cố gắng ráng sức theo Thầy trên từng bước chân.
Xong phật sự ở chùa. Lễ rước Xá Lợi của Đức Phật, thì đoàn sẽ được chư Tăng cùng sư cô dẫn đến những địa điểm thánh tích liên quan đến Đức Phật. Đường xa gập gềnh khó đi, đi từ sáng sớm đến tối khuya mới về đến chùa, có lần cả đoàn bị lạc đường tài xế mất phương hướng. Đường bên đó không giống như Việt Nam vì đất rộng chủ yếu là đường vắng ít người qua lại, chủ yếu là đường đất, đường đồng, xe thì tệ, đèn xe thì mờ đâm vào ổ voi người ngồi trên xe mà giật đầu chạm lên nóc xe là các bạn tưởng tượng được xe xóc cỡ nào. Ấy mà khi về đến Chùa cũng 1,2h sáng. Thầy không nghỉ ngơi mà ngồi Thiền, tôi đâu có dám về nghỉ mà cũng phải ngồi Thiền, chờ đến khi âm thanh Thầy phát ra thôi em về nghỉ đi là tôi như vớ được vàng một mạch đi về ngủ thẳng cẳng. Nhưng đâu có được vì chuyến hành hương đi nhiều chỗ phải đi từ sớm nên 4h đã phải khởi hành đi tiếp. Nghĩ rằng tranh thủ lên xe là ngủ. Nhưng không tôi bị Thầy đạp cho một phát giật bắn mình, thầy nói: “ E tốn tiền mất bao công sức sang đây chỉ để ngủ hay sao. Nếu như thế thì đừng phí tiền đi làm gì. Em xem lại mục đích tu của mình”. Khi đó tôi chưa hiểu gì nhiều về chuyện tu học. Nhưng câu nói của Thầy cũng như một điều gì đó năng lực làm tâm tôi nhức nhối. Sao Thầy lại bảo tôi như thế. Tôi mệt quá thì nghỉ chút có sao đâu. Nhưng đấy chỉ là sự phản kháng tự suy diễn trong tâm thức còn thật tình tôi vẫn ráng cố tâm tỉnh táo để ngắm nhìn làn sương buổi sớm của Ấn độ.
Và rất nhiều lần cố tâm như thế tôi mới khám phá được vẻ đẹp nguyên sơ của Ấn độ. Buổi sớm tinh mơ chúng ta sẽ thấy cảnh rất nhiều phụ nữ đội bình nước đi trên đầu họ đi theo nhóm 3,4 người hướng về phía xa của ruộng. Rồi có những đoạn thấy cảnh lấp ló những cái bóng ngồi yên bất động như pho tượng bên ruộng, hay người đàn ông chùm cái chăn lâu ngày không giặt ngồi yên phơi nắng, hình như họ không có di chuyển thì phải bởi vì chiều tối khi quay về thì vẫn hình bóng đó chỗ đó vị ấy vẫn còn ngồi nguyên tư thế. Nó thật lạ thật hấp dẫn khác với cảnh ở Việt Nam. Tất cả đều khác biệt bởi đó là Ấn độ gắn với Đức Phật. Bởi thế nên Thầy thấy cái gì cũng hay và cái thấy đó tôi ít nhiều cũng được truyền cái cảm thụ ấy.
Sau cái cảm thụ đó lại là những ngày, giờ không ngừng cố gắng của bản thân để ít nhiều hòa nhập được với nhịp tu không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi của Thầy.
Vừa phụ việc chung của đoàn vừa cùng Thầy lo chuyện tu riêng của mình tôi nhớ có Bác cùng phòng Thầy bảo với mọi người rằng: “ Con này nó như con quỷ ấy thấy nó quần quật suốt, thức đến 2h sáng mới đi ngủ, mà 3h nó đã có mặt ở phòng Thầy để lo cho Thầy. Nó không biết mệt sao.”. Tôi chỉ cười, vì mọi người đâu có hiểu nhiều về chuyện tu học hành thiền là như thế nào. Như đã nói ở trên hầu như mọi người đều nghỉ từ rất sớm để dưỡng sức lo cho chuyện đi tới đi lui của chuyến hành hương hoặc thảng có vài ba bốn người cũng biết tu, nhưng chỉ ở khía cạnh nào đó của sự huân tập. Chỉ có riêng Thầy là miệt mài bất kể hoàn cảnh, nơi chốn, không đâu là không tu, chỗ nào cũng là chỗ tu. Mà tôi theo Thầy thì cũng phải biết lo chuyện tu cho mình. Chứ không là bị thầy nhắc nhở
Có lần tôi sốt cảm vì lạ thời tiết lạnh bên đó. Nên không ăn uống được gì. Thầy thấy vậy thương tình cạo gió cho tôi. Vừa cạo gió thầy vừa nói: Em sang đây không phải nằm một đống ra đấy, không tự lo sức khỏe của mình, ảnh hưởng đến sự sắp xếp của người khác. Đó không phải là sự phấn đấu trong tư tưởng của một người tu. E xem lại mình đi” . Xong là thầy cầm bồ đoàn tự đi ra Bồ Đề Đạo Tràng hành thiền. Tôi lúc đó có sự tủi thân. Sao Thầy lại nỡ đối xử với mình như thế. Suy nghĩ là vậy, nhưng tôi cũng cố gắng cầm bồ đoàn lết cái thân chạy theo Thầy. Và cũng rất nhiều lần Thầy bỏ mặc tôi như thế. Tôi mới nhận ra được một điều rằng. Phải có sự độc lập tự đi lên từ chính mình. Thầy vẫn luôn nói không ai tu thay được cho mình, không ai đau thay được cho mình. Chỉ có mình, chỉ có Đức Phật ngay chỗ đấy tự lo cho mình thôi.
Tôi vì vẫn nguyên cái tập khí vô minh nhiều đời kiếp là sống ỷ lại, lấp liếm sự bạc nhược, yếu đuối để lợi dụng sự quan tâm của người khác, muốn người khác thương cảm cho hoàn cảnh của mình rồi giúp đỡ mình…. Nhưng Thầy đã dội gáo nước lạnh cho tôi tỉnh thức. Nếu tôi là người tu, một mình trong rằng thẳm yếu bệnh ai lo chỉ có một mình mình. Không có tính tự chủ, tự tri…thì tự hủy hoại mình vì hoàn cảnh thiếu thốn. Và sự thật là như thế. Vì cho cái thân này là thật cảm xúc này thật nên muốn sở hữu nó, và muốn cung phụng nó. Nhưng nó đâu có phải là của ta rồi đến lúc nó hư hoại, mà nó hư hoại cũng làm cho nghiệp thức ta hư hoại theo nó luôn.
Và nhờ gáo nước lạnh của Thầy nhờ pháp khổ lạc đó mà tôi lần đầu tiên ở Bồ đề đạo Tràng dưới cội bồ đề tôi không đủ sức để đi kinh hành theo Thầy mà xin Thầy ngồi hành thiền. Lần đầu tiên trong đời tôi rũ bỏ cái thân mệt nhọc đấy xuống, rũ bỏ hết vì không còn sức nữa. Nhưng không khi thân tôi rũ bỏ, tâm tôi vẫn niệm chú cái âm vang câu chú vang rõ nơi tâm ấy, hơi thở lắng lại rơi vào trạng thái thanh thoát nhẹ nhàng hư không. Một luồng sinh khí từ đâu ập xuống nơi tâm tôi, ánh sáng năng lực đó làm thân tôi thoát nhẹ như một luồng sinh khí mới. Tôi thấy khỏe trần đầy sinh lực. Lần đầu tiên tôi thấy việc rũ buông bỏ cái thân thật lợi ích. Và tôi mới hiểu mới biết cảm tạ cái giới hạn đau khổ mà Thầy đẩy tôi vào đó, để cho tôi tự phấn đấu đi lên mà thật tu thật hành với pháp. Nếu không có điều đó từ Thầy tôi đâu biết đó là khổ, đâu nhận được pháp bảo. Để biết rằng đó là pháp Khổ Thọ Lạc. Ấn chứng trên bước đường tu học.
Và còn rất nhiều điều nữa dần dần có dịp tôi xin chia sẻ tiếp những suy tư, những cái danh giới của bản ngã mà Thầy đẩy tôi đến. Để xem tôi có đủ đức tính kiên nhẫn, đủ lòng tin với Pháp để tự mình đi tiếp con đường mình đã chọn hay không?
Qua đó quí bạn sẽ thấy Thầy tôi đúng thật là Tâm Lão Bà rút hết ruột gan của mình chỉ dạy cho chúng sinh là tôi. Và riêng với cá nhân tôi đó là sự tri ân đời đời kiếp kiếp của Tôi với Phật, với Thầy đồng không khác cho đến khi tôi thành đạo.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum
Kim Cang Đạo Nhất
Thiền tánh mật chú Chuẩn Đề A Mi Đà Phật
Là con đường thoát ly sanh tử luân hồi
Kim Cang Kiết Tường
COMMENTS
Nhận được những kinh nghiệm quý báu từ người Chị Lớn, để tiếp sức cho con đường tu học của mình là một niềm hạnh phúc lớn lao. Dầu còn buông lung, giải đãi trong việc tu học của bản thân, dầu cái tôi bản thân còn quá lớn, chưa thể thấm những lời dạy, lời chia sẻ từ Thầy, từ Chị, em vẫn sẽ vững tin vào con đường tu học mà mình đã chọn. Xin cảm ân những gì mà đệ tử đã được nhận từ chư Phật, Bồ Tát, từ ân Sư, từ những thiện tri thức.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Om Ma Ni Pad Mê Hum.
Qua bài viết của chị, em thêm hiểu được sự từ bi của Thấy với chúng sinh. Được gần Thầy thời gian vừa qua, tuy chưa tích lũy được nhiều và tu học chưa đâu vào đâu, nhưng nhờ sự từ bi nhẫn nại dạy bảo của Thầy em đã dần thay đổi, biết tiết chế được tính nóng nảy, nhìn nhận sự việc thấu đáo hơn, công việc cũng như cuộc sống cũng thuận lợi hơn nhiều. Có những sự việc nếu không được Thầy phân tích chỉ bảo thì em mãi đắm chìm trong sự vô minh.
Trong cuộc sống có những biến cố mà nếu không được Thầy, được chị nâng đỡ trong tâm thức có lẽ e đã lầm đường lỡ bước. Để rồi cứ luẩn quẩn trong cái vòng tròn của sự đau khổ triền miên.
Và một điều nữa, khi đọc bài viết này của chị em thấy một phần mình trong đó khi lần đầu tiên được theo Thầy qua Ấn Độ.Em không dám so sánh sự tu học của mình với chị mà điều em muốn nói ở đây là nhưng cảm xúc khi lần đầu được đặt chân tới nơi đây. Háo hức, tò mò, lo lắng, mệt nhọc, luôn phải đấu tranh với con ma ngủ. Mặc dù đã được chị nhắc nhở trước là chuẩn bị một số thuốc sẵn mà em chủ quan cộng với lần đầu tiên được đến đây chưa quen được khí hậu nên em cũng bị sốt. Và đây cũng là một bài học lớn cho em là phải chủ động, không được ỷ lại người khác. Đúng như lời chị chia sẻ ở trên: “Phải có sự độc lập tự đi lên từ chính mình. Thầy vẫn luôn nói không ai tu thay được cho mình, không ai đau thay được cho mình. Chỉ có mình, chỉ có Đức Phật ngay chỗ đấy tự lo cho mình thôi.”
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
A Mi Đà Phật
Úm A Hùm