Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTu HọcChia sẻ trải nghiệm

Tu Để Từ Bỏ Ngã Mạn

Tôi theo học đạo đến nay gần được năm năm, năm năm trôi qua là một quãng thời gian dài. Tôi được thọ nhận pháp bảo Ngũ Bộ Chú, Mật Chú Uế Tích Kim Cang từ người Thầy tôn kính Kim Cang Kiết Tường. Nói đến đây lòng tôi rất hổ thẹn vì tôi chưa có đủ sự trọn vẹn tôn kính Thầy, hàng ngày tôi nhớ nghĩ đến Đức Phật, nhớ nghĩ đến Thầy đến Thần Chú Chuẩn Đề Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum. Nhưng điều đáng tiếc sau năm năm chạm chân đến cửa Phật tôi vẫn chỉ là người đứng ngoài, tôi chưa từng thật sự sống với Đức Phật với Thầy với Pháp.

Bài học đắt giá phải trả giá cho sự ngã mạn trong tôi, sự ray rứt, nôn nao, bứt dứt trong lòng kéo dài trong tâm thức tôi những ngày qua. Tôi là một môn đệ sống trong sự nghèo khó, túng thiếu, đầy dẫy tâm tính ngã chấp, bảo thủ ích kỷ si mê nhưng Thầy chưa từng chê cười mà Thầy đã tạo rất nhiều điều kiện thuận duyên trợ duyên cho người muốn tu học, Thầy luôn khích lệ động viên và dạy rằng sự nghèo khó là bồ tát, tu là để sửa đổi bản thân, những pháp học ấy là những vị bồ tát thị hiện là những bài học để dạy mình. Rất nhiều lần trong từng năm tháng qua những bài học thực tế của cuộc sống Thầy đã bằng nhiều phương pháp thiện sảo khéo léo, mãnh mẽ từ bi chỉ dạy hoá độ tâm tôi để giúp cho những người đệ tử, giúp cho tôi biết cái hay cái dở để tu sửa. Ngày qua năm tháng tôi được sống được thở được ăn được học được nuôi dưỡng trí huệ sức khoẻ phúc lạc, được nuôi dưỡng thiện tâm trong sự gia hộ che chở của Đức Phật của Thầy của Chư Vị mà nhiều khi chỉ vì sự ích kỷ nhỏ nhen xáo trộn tôi đã bỏ quên đi để ngựa quen đường cũ, tiềm tàng trong nghiệp thức những tật xấu, những ý niệm xấu mà không hay chỉ vì ngã chấp tự cao về bản thân quá lớn. Qua rất nhiều bài học Thầy trao dạy tôi cứ nghĩ rằng tôi đã dần cải sửa được. Nhưng không, sự ngã mạn trong tôi nó che lấp hết cả đạo đức, ý thức, tâm thức nó đạo diễn lên những hình ảnh lời nói, cứ nghĩ rằng nó đơn giản, trong tâm không có gì. Nhưng tàng bên trong đó xáo trộn, những sự suy nghĩ lệch lạc về Thầy về Pháp về mọi người.

Lòng từ bi trí huệ chánh định của Thầy là tình thương của Đức Phật thêm một lần nữa cảm hoá gia hộ cho tôi, nếu như là một đạo giáo khác hay một người Thầy khác tôi nghĩ rằng rất khó có thể tìm được một người Thầy từ bi đức hạnh như Thầy. Thầy có đầy đủ quyền pháp và lý do để đuổi tôi khỏi nơi tu tập bởi vì trong bao nhiêu năm hàng ngày thường tới lui đến Thầy học đạo nhưng thực tế tôi chỉ đem đến bên tai Thầy những lời phiền chê trách về tôi, cùng những vướng bận tôi gây tạo ra trong khi chưa đóng góp được gì cho đạo pháp, cho nơi tu tập, chưa báo hiếu được Thầy. Nhưng không Thầy không làm như vậy Thầy không đuổi Thầy bằng nhiều thiện xảo Thầy nhẫn nại dạy bằng nhiều cách thức để giúp tôi. Những lời Thầy dạy rất trực thẳng, nhưng tôi biết Thầy chưa từng ghét bỏ ai cả, tôi cảm nhận được Thầy vẫn luôn cho chúng tôi thêm cơ hội để cải sửa, Thầy luôn dành cho những người đệ tử dành cho tôi những ân tình Thầy trò, cho chúng tôi cảm nhận được lòng yêu thương rộng lớn của Đức Phật của Thầy. Trong cuộc sống thân tâm Thầy hẳn đã được thọ nhận rất nhiều phúc lành trí huệ trong những năm tháng Thầy siêng năng tu hành hoằng pháp độ sinh và từ những hồng ân sống trong Phật Đạo Thầy muốn đem đến những phúc lành, những ân tình cho chúng tôi, cho tất cả chúng sinh cùng được thọ nhận những phước báu trí huệ sống an lành trong Đạo. Đáng tiếc thay tôi đã một lần nữa phụ công ơn của Thầy, nỗi muộn phiền ray rứt sống trong tôi những ngày qua nó rất dài, bài học đắt giá cho kẻ phụ ơn, trong hoàn cảnh sống hiện tại nghiệp quả trước mắt tôi đã tự gây ra những sai lầm trước tấm lòng bao dung từ bi trí huệ nhẫn nại chỉ dạy từ Thầy giúp cho tôi nhận thấy suốt những năm qua tôi chỉ đóng mác người tu học, suốt thời gian những năm qua tôi đã tu được gì ?. Sự ngã chấp trong tôi ngày càng chai lỳ làm tôi đánh mất ý niệm khởi tu ban đầu, tu là để sửa mình, sửa đổi những tâm tính ích kỷ, cố chấp ngã mạn thành người tốt hơn. Nhưng càng ngày sự ngã chấp ấy càng lớn nó đã chấp chặt từ rất lâu hình thành lên bức tường thành cứng rắn che lấp đi trí huệ, che lấp đi tánh giác của người tu điều đầu tiên cần phải học là luôn cần nhẫn nhục khiêm tốn mà tôi quá vô minh mê muội không tỉnh thức. Thầy bình tĩnh lột trần tâm thức tôi đưa những lời dạy thực tế vào trong hiện trạng tâm thức trong tôi để tôi đối diện với nó tự nhìn thấy sự ngã mạn từ bên trong. Rồi tôi hiểu được Thầy đang nói về cái gốc sâu của sự việc, phân tích để thấy được cảm xúc thấy được cái tiềm tàng sâu bên trong con người tôi. Nhìn bên ngoài trông tôi bình tĩnh, ít nói, có vẻ trầm tĩnh và tu. Nhưng thực chất thì bên trong đầy những sự ích kỷ nhỏ nhen cố chấp bạc nhược mà không thật sự tỉnh ngộ để quán sát sửa đổi.

Vào mùa xuân năm tết đầu tiên đến Thầy,  Thầy trao tặng cho đệ tử mỗi người một tấm thiền pháp làm quà mang về treo lên thờ lấy đó để có ý niệm huân tập tu học hàng ngày. Lúc đó tôi được Thầy trao cho câu “ Kiến Tánh Thành Phật “ trên đó vẽ thần chú Chuẩn Đề – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum cùng chữ ký của Thầy. Tôi đã rất vui mừng, đem về và treo lên ban thờ. Nhưng tôi chỉ thờ theo hình thức chứ chưa thật thờ Pháp trong tâm mình, cái dại dột dở tệ nhất đó là hàng ngày tôi không thường quán xét lại bản tâm để sửa đổi tâm tính si mê chấp chước của mình kiến giải những lời Thầy dạy hàng ngày để thông suốt tư tưởng, đạo đức để sống với Phật tánh, sống chân thật với Phật với Thầy với Pháp với mọi người biết hài hoà mọi sự mới là học đạo.

Suốt hơn 30 năm sống trong cuộc đời bon chen, tham cầu danh vọng, nợ nần, vất vả, khờ dại u mê gặp được Pháp Phật gặp được Thầy dạy đạo quý báu như vậy mà không biết trân trọng, để tâm thức lầm lỗi đi quá xa như ngày hôm nay. Bài học đắt giá, đau xót khi tôi đã lần nữa tự mình huỷ hoại mình. Tôi trở về với cái không, khi tôi đã từng cố gắng tạo dựng sự tu tập, tạo dựng lên một con người tốt đẹp hơn nhưng hàng ngày tôi không huân tập sự dũng cảm, bản lãnh,thật tâm, ý trí kiên định, quyết tâm tu mà hàng ngày tôi lại huân tập tu trong ý niệm cố chấp, ép mình nhưng lại giãi đãi biếng nhác giả dối. Ham vui thích trong cái thoải mái của cuộc sống, cái êm ấm trong những cái vui giả tạo. Để ngày hôm nay thành quách xây lên vì cái ngã chấp ấy sụp đổ xuống, vỡ mộng, trắng tay đứng trước một con đường đi không có gì cả.

Lời dạy cuối cùng của Thầy làm cho tôi thật cảm động biết ơn Thầy sâu sắc mong muốn từ nay mình phải thực sự sửa đổi.Thầy dạy : “ sau bao năm hãy tự hỏi mình mình đã tu được gì ? ngay lúc này hãy đứng lại nhìn nhận lại, lấy đó làm bài học sâu sắc quay về với tâm mình, sống chân thật với mình. Sống chân thật với mình chính là sống chân thật với Đức Phật. Sống chết với Thần chú trì niệm xuyên suốt, còn thở được là niệm được, mới hình thành con đường chánh tu. Thầy sống với Thần chú hơn mấy chục năm trời mà trì niệm suốt không ngừng nghỉ lúc ngồi thiền lúc đi kinh hành, học pháp chứ không có sự nghỉ ngơi rảnh rỗi lúc nào trong tâm Thầy đều là Phật là Pháp, không hề có giờ phút nào khinh xuất. Như vậy rồi mà vẫn phải khiêm cung chứ đâu thể giãi đãi. Em phải kính tin, tin tưởng và quyết tâm. Ráng cố gắng lên. “

Nam Mô Bổn Tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề

Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường

Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum. A Mi Đà Phật

COMMENTS

WORDPRESS: 0