
Sự tịch tĩnh luôn thường hằng, người hành giả chỉ việc gạn đục khơi trong để thấy biết rõ ràng sự thường hằng đó. Không cần bất cứ một sự thêm bớt nào ở đây từ vô thủy vô chung xưa nay vẫn vậy không khác.
Tôi hay thường thắc mắc hỏi Thầy rằng: Tại sao khi em có những khúc mắc nào đó trong tư tưởng tu học, thì y rằng một thời gian không lâu sau tôi sẽ tìm được câu giải đáp một cách vô tình hay hữu ý từ duyên .
Thầy bảo rằng: Vì thực tế những cái biết đấy của em nó đã luôn thường hằng thể hiện lên nhưng do sự vô minh, lấy cái ngã làm thân nên bi che lấp . Từ câu nói đó tôi luôn thường tự quan soi lại chính mình trong đời sống thường ngày từ tất cả mọi khía cạnh. Dù chưa nhận hết ở mặt sâu rộng, nhưng nhờ những câu chỉ thẳng đó của Thầy mà tôi biết lối để đi.
Như việc nấu ăn thôi cứ nghĩ rằng mọi thứ nó đều theo một qui chuẩn là công thức này công thức nó mới nấu được món ăn đó vô hình chung ta tự bó hẹp giới hạn mình theo một qui ước không có thực. Bởi người đầu tiên theo như ta được biết họ sáng tạo ra món đó, công thức đó thì những công thức đó lấy từ đâu ra. Thì được lấy từ tâm, từ sự tỉnh thức trong những giây phút người đó suy tư, mày mò, khám phá nơi tâm để thực hành và thực hiện được món đó, công thức đó hình thành và đưa ra thế gian rồi được đại chúng số nhiều số ít công nhận và đặt tên. Nhưng người tu ở đây phải tỉnh giác để nhìn lại quán sát lại nó được sinh ra từ đâu. Từ đó mới biết rằng thật tế sự sáng tạo công thức đó nó thường hằng hiện hữu ai cũng thể hiện ra được theo từng cá nhân, nhưng phải đặt trên nền tàng của sự công phu tu học mới tỏa ra được mùi thơm tinh khiết mà ai chạm tới thưởng thức cũng thấy được vị an lạc.
Từ một khía cạnh nhỏ người hành giả tiếp tục quán chiếu đến những khía cạnh khác trong đời sống tu học của mình. Tại sao cũng là việc này trước kia mình nghe mình đọc không hiểu, nhưng giờ đây quay lại mình thấy hiểu, thấy biết hơn. Cũng như những vấn đề tư tưởng khúc mắc trong đời sống tu học đều tìm được lời giải đáp, giống như cây non được tưới tẩm giờ thấy nó phát triển hình thành. Để đổi lại sự hình thành nơi tâm đó, là cái nghiệp tu học được người hành giả nhào nặn, uôn đúc trong đời sống hàng ngày từ đi, đứng, nằm ngồi…. gạn đục khơi trong . Như ngỗng chúa uống sữa trong nước. Nhưng đấy là những bước căn bản trên đường tu mà người hành giả phải tỉnh giác để quán biết vì thực tế những pháp hiện hữu trên thế gian là đều giả danh, giả tướng. Nếu ta chấp thực tướng, danh đó là pháp thì bị đối đãi chi phối dẫn dắt, bị pháp dẫn ( như Thầy thường bảo tu sao không bị pháp dẫn, không là nô lệ của chúng sinh ). Cho nên phải tỉnh, tỉnh để thấy biết vô thường, khổ, vô ngã. Tu sao để vạn pháp không cùng người làm bạn lữ. !
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum
Cuiyang07 – Nguyên Thúy
COMMENTS