Phật, Tổ, Thầy chỉ dẫn cho người hành giả sống một đời sống chân thật. Nhưng ngay những âm thanh ngôn ngữ câu cú này đưa lại chúng ta thường nhận lầm ý Phật, ý Tổ, ý Thầy rồi tô vẽ cho nó hình thức màu sắc thật đẹp theo ý của chúng ta để nói lên rằng nó là một điều gì đó cao siêu và ta người đang thực hiện nó cũng rất giỏi, rất hay.
Thầy hay nói với tôi rằng: Thiền là sự sống tỉnh giác chân thật ngay chỗ đó. Em hãy tu sao để sống được với hiện tại, không nhận lầm cảnh vật, âm thanh, ý niệm cho nó là Ta. Thì em sống được với chính mình tự do tự tại không bị ràng buộc.
Khi nghe Thầy nói như vậy Tôi nghĩ rằng vậy là mình phải hạ thủ công phu thật nhiều để đi tìm chân lý ấy. Nhưng mình đâu có nhiều thời gian rảnh để công phu ngồi thiền như Thầy đâu có nhiều điều kiện để tham thiền. Còn phải đi làm kiếm ăn, còn phải nấu cơm, dọn dẹp đủ thứ chuyện phải lo. Thời gian đâu mà tu bây giờ.
Tôi luôn mang tâm ý ấy để so sánh sự bận rộn của mình với sự nhàn nhã của người khác để tự thoái lui, nhưng trong ý niệm đó tôi cũng luôn dành cố gắng sắp xếp thời gian để được công phu riêng mình. Và tôi chờ đợi để được công phu.
Nhưng bỗng một hôm khi tôi đang nấu cơm, suy tư về những lý thiền Thầy nói. Tôi mới chợt giật mình. Ồ! Hóa ra bây lâu nay tôi nhận lầm ý Thầy, và tự mình suy tưởng cho cái điều kiện của mình. Sự bận rộn của tôi đấy là do tôi tham chấp vào cái ý nghĩ cho rằng ngồi thiền mới là công phu mới là điều kiện, thời gian cho mình đi tìm được chân lý “ Thiền là sự sống hàng ngày, là cơm ăn, mặc áo”. Tôi tự lấy, tự suy diễn sự bận rộn của mình là một công cụ bảo rằng là tôi, là cái tôi bận rộn, không có thời gian tu. Nhưng cái bận rộn đó chỉ là việc bên ngoài, ngoại cảnh của chân tay, thân thể. Nhưng cái ý niệm trì chú, một cái Biết ngay chỗ đó nó đâu có liên quan đến sự bận rộn này. Tại sao tôi không lấy ngay hoàn cảnh bận rộn này, sự động dụng tay chân này cũng là sự công phu nơi tâm. Tâm tôi vẫn trì niệm thần chú đâu có ảnh hưởng gì đến công việc kia. Chỗ nào lúc nào tôi cũng có thể tu được, trì chú được. Chứ đâu phải chờ đến lúc rảnh rỗi mới hạ thủ ngồi Thiền.
Nói chia sẻ lại với quí bạn thì là như vậy. Nhưng để thực hiện sự nhận biết rõ ràng nơi ý niệm đó cũng phải có thời gian sự huân tu kiên nhẫn từng bước, từng bước mới trở thành tập nghiệp. “ Nghiệp tu” mà Thầy thường hay nói nhắc chúng tôi.
Tu học là sự kiên nhẫn nhẫn nại từng bước, sự góp nhặt cát đá. Chúng ta đừng chê những viên sỏi đá nhỏ đó cho nó là vô dụng, không hữu ích. Hãy đón nhận nó để một ngày sau nó sẽ thành vàng, góp sức trong sự chuyển hóa tâm thức của người tu. Chúng ta đừng chỉ nhiệt tâm với những niềm vui, hạnh phúc, đủ đầy, mà hãy bới rác, hãy nhiệt tâm trong những sự chúng ta nghĩ cho rằng nó là nhơ uế, cho nó là buồn tủi, nghèo túng. Phải có những thứ đó tôi luyện bất kể ai mới thành vàng, thành ngọc sáng được.
Hãy công phu tu niệm ở bất cứ nơi đâu hoàn cảnh sự sống nào cũng là đàn pháp, là công phu. Bạn sống được như vậy là sống được với hiện tại, sống quay trở về chính thật là mình. Thiền là sự sống ngay giây phút hiện tại chính thật như ý Phật, ý Tổ, ý Thầy chỉ là như vậy.
Kim Cang Đạo Nhất
Thiền Tánh Mật chú Chuẩn Đề A Mi Đà Phật
Là con đường thoát ly sanh tử luân hồi
Kim Cang Kiết Tường
COMMENTS
Lời Thầy và Chị dạy như đánh thức cái sự mê lầm nơi em.
Con nay xin đảnh lễ chư Phật, chư Bồ Tát, chư Thánh Chúng ở mười phương ba đời.
Nguyện sẽ tiếp tục con đường tu học giải thoát dù cuộc đời có ra sao đi chăng nữa.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Om Ma Ni Pad Mê Hum.
A Mi Đà Phật.
” Hãy công phu tu niệm ở bất cứ nơi đâu hoàn cảnh sự sống nào cũng là đàn pháp, là công phu. Bạn sống được như vậy là sống được với hiện tại, sống quay trở về chính thật là mình. Thiền là sự sống ngay giây phút hiện tại chính thật như ý Phật, ý Tổ, ý Thầy chỉ là như vậy”
Em xin trích dẫn lời sư tỷ trong bài viết này để nhắc nhở bản thân tinh tấn tu học.
Trong cuộc sống hàng ngày do sự lười nhác, ham ăn, ham ngủ, ham chơi mà giãi đãi bản thân buông lơi hành trì, tu tập. Cứ vậy, thời gian trôi qua trong sự sống u mê, đắm chìm vào hưởng lạc. Rồi tự đưa ra những lí do để che đậy sự biếng nhác của mình là công việc quá bận không có thời gian tu tập, như vậy là chính bản thân mình huyễn hoặc, giả dối. Hoặc do sự tham muốn có nhiều tiền, nhiều của cải vật chất, ngày đêm lao vào công việc không mệt mỏi mong kiếm được nhiều tiền để phục vụ cho cuộc sống hay nhưng ham muốn của bản thân. Nhưng một điều quan trọng, khi chết tiền tài không mang theo được mà chỉ có nghiệp theo mình. Vây ngay từ bây giờ không siêng năng tu tập thì không kịp.
“Tu học là sự kiên nhẫn nhẫn nại từng bước, sự góp nhặt cát đá. Chúng ta đừng chê những viên sỏi đá nhỏ đó cho nó là vô dụng, không hữu ích. Hãy đón nhận nó để một ngày sau nó sẽ thành vàng, góp sức trong sự chuyển hóa tâm thức của người tu. Chúng ta đừng chỉ nhiệt tâm với những niềm vui, hạnh phúc, đủ đầy, mà hãy bới rác, hãy nhiệt tâm trong những sự chúng ta nghĩ cho rằng nó là nhơ uế, cho nó là buồn tủi, nghèo túng. Phải có những thứ đó tôi luyện bất kể ai mới thành vàng, thành ngọc sáng được.” (Trích dẫn lời sư tỷ Kim Cang Đạo Nhất)
Mỗi người sẽ mang những duyên nghiệp riêng và chính mình phải trả các nghiệp đó chứ không thể là ai khác, Thầy từ bi đã chỉ dạy cho chúng con con đường trả nghiệp và tiêu trừ nghiệp chướng nhanh nhất vậy mà con còn u mê, lười nhác. Uổng phí sự tư bi của Thầy. Con xin xám hối và nguyện nương vào phước báu của Thầy để tinh tấn hơn trên con đường cầu Đạo
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mô Ni Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô Bổn Tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tất
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
Úm Lam
Úm Xỉ Lâm
Úm Ah Hùm
Qua điện thoại tôi đã để lại trong câu hỏi của bạn, bạn liên hệ qua đó để biết làm thế nào cho phù hợp với ý của mình.