Câu chuyện tiếp theo của bài viết trước lần này tôi sẽ kể nhiều hơn về chứng buồn ngủ hôn trầm trong tâm thức tôi suốt nhiều năm qua nhưng nó đã bộc lộ nhiều trong ba năm qua nặng nhất là hai năm gần đây.
Cơn buồn ngủ nó đến do tập nghiệp tập khí sâu dày từ nhiều đời. Thầy từng nói với tôi về cách giải toả để thoát khỏi cơn buồn ngủ như : rửa mặt trước khi ngồi thiền, ngồi thiền buồn ngủ thì đi tới đi lui cho nó tỉnh chứ mình đừng có để nó lậm vào trong, chìm vào trong cái cơn buồn ngủ đó mỗi lần như vậy tỉnh lại rất mệt, rồi Thầy dạy tập hít thở, quán tưởng Thần chú Thầy đã dạy rất nhiều các phương pháp phương tiện thiện xảo nhưng tôi vẫn chứng nào tật nấy không thể bào mòn được chứng ngủ mà nó ngày càng trầm trọng hơn khi thường xuyên ngủ mê trong vô thức.
Rồi một ngày khi đến tịnh thất của Thầy để tu tập tôi đã siêng năng đến Thầy cầu đạo từ ngày này qua năm khác và tôi chột dạ khi Thầy hỏi tôi “ tu để làm gì?” “ hàng ngày đến đây để làm gì?, hàng ngày có trì niệm không, nếu một người trì niệm từ một tiếng trở lên mỗi ngày thì không thể nào bị ngủ như vậy được, hàng ngày công chuyện làm những gì suy nghĩ gì mà không trì chú. Thầy hỏi có thở được không? Còn thở được tại sao lại không trì niệm được. Vô lý. Cái vô lý ở đây là tại vì sao khi mình biết cơn buồn ngủ hôn trầm thuỳ miên nó đến nó làm mình mê mệt, làm mình thất thần không có tỉnh giác được mà mình biết vì nó mà mình không có phát triển trí huệ được thì vì sao vẫn còn mê ngủ.
Tôi suy nghĩ và nói rằng hàng ngày con nghĩ đến Đức Phật nghĩ đến Thầy và những điều Thầy dạy chúng con, con có niệm chú nhưng con cũng không hiểu vì sao cố muốn thoát khỏi cái nặng nề trong đầu, nặng nề trên hai vai, mắt mệt mỏi sụp xuống không mở ra được là vì sao, khi nằm xuống ngủ hay lúc vừa ngồi thiền là con ngủ không kiểm soát được tâm mình để ngủ mất hút mê mệt ”. Rồi những vọng tưởng câu nói diễn ra trong tâm, con đã bị cuốn theo nó khi con niệm một câu chú chỉ được đến Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm là vọng thức lại khởi lên nghĩ tới chuyện này chuyện khác dính vào các câu nói diễn ra trong tâm có lúc có hình ảnh lời nói, có lúc là những câu tự thoại vừa có câu hỏi vừa có câu trả lời cứ tiếp diễn liên tục một hồi tỉnh thấy đang vọng tưởng thì lại niệm tiếp Úm Chiết Lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha bộ lâm. Lại suy nghĩ suy nghĩ tiếp tâm thức tự đạo diễn và khi Thầy hỏi con nhớ nghĩ lại thì con đã thường xuyên mắc phải những bấn loạn trong tâm thức tư tưởng như vậy, con không điều phục được tâm mình con cũng thấy rất mệt mỏi căng thẳng lắm.
Lúc đó Thầy có giảng cho chúng tôi bài Pháp về Tướng Ngôn Thuyết và tôi bắt đầu nhận biết những ngôn ngữ đạo diễn trong tâm từ hình ảnh, câu nói có lúc gần với cái ý niệm đang nghĩ có lúc là những hình ảnh lạ hoắc không liên quan đến tôi mà nó xuất hiện trong đầu tôi, rồi tâm bị dẫn theo những câu nói sự kiện diễn biến trong đầu, từ những chuyện liên quan đến đời sống cá nhân, những chuyện liên quan đến tu tập đến lời Thầy dạy mà mình nhận định rằng mình đang nghĩ đúng. Nhưng thực chất nó lại rất tinh vi trong tâm thức nó cũng đang tự đạo diễn cho rằng ngôn thuyết tự thoại về Phật Pháp là đúng chỉ có ngôn thuyết tự thoại về những chuyện khác là sai. Nhưng hậu quả thì cả hai loại cùng làm điên đầu, mất câu chú, mất thời gian quý báu cần trì niệm để tiêu nghiệp thoát khổ đằng này lại dấn thân tâm vào con đường khổ thêm. Kết cục là không trì chú được không có phước báu, không có công đức, không có định thần được nhưng nếu như không có Thầy bóc tách mô tả chỉ dạy căn kẽ thì tôi không thể thấy được cái tướng đó mà sanh tâm phân biệt cho rằng đó là chánh tư duy. Thật sự là rất khó vì ta đã huân tập điều này quá lâu rồi. Thầy nói rằng cứ theo nó thì có ngày điên cái đầu. Cần tỉnh giác lại hít thở và trì chú chuyên tâm một thời gian thôi ráng lên qua thời gian này thì sẽ tốt muốn tiêu được cái nghiệp tập thì phải công phu thực hành.
Từ đó lần lần tìm trong sự suy tư tôi bắt đầu hiểu ngộ được ra hàng ngày tôi không có dành được bao nhiêu thời gian cho Thần chú vậy mà tôi từng hô lớn rằng trên đời này đối với tôi Thần chú là quý giá nhất không có gì quý giá hơn. Nếu thực sự thấy đáng quý như vậy thì tại sao lại không niệm, thật sự chân quý từ đáy lòng thì sao lại không chuyên cần tinh tấn tin tưởng trì niệm để có được những lợi ích tốt đẹp cho sự sống, nâng cao trí huệ thoát khỏi những cơn mê ngủ, lợi ích thật sự và hạnh phúc cho bản thân mình cũng như gia đình mình là lợi ích thiết thực nhất chưa nói gì đến điều gì xa xôi.
Nhân đây tôi muốn chia sẻ kể lại những lần buồn ngủ trên những chặng đường tôi đã đi qua, có lần sau khi làm việc tôi rất vui vì hôm nay tôi không buồn ngủ và đi xe trên đường thì vừa quay mặt sang phải quay lại ngay trong chớp mắt thì “đùng” một cái tôi đã đâm xe máy vào xe ô tô đang đậu trên đường, thần minh ám thị tôi phải đền tiền cho người ta số tiền lãi ít ỏi vừa bán hàng xong cũng không đủ nhưng đành chấp nhận mất vì đó là lỗi của mình không cẩn thận. Lúc đó tuy rằng không ở trong trạng thái ngủ nhưng nó tàng ở trong trạng thái hôn trầm mê không tỉnh thức. Và rất nhiều lần tôi đi xe về trong tối đêm hay dù buổi chập tối, ban đêm hay ban ngày, buổi sáng đi công chuyện tôi đã rất nhiều lần đụng xe nếu như không đụng xe thì cũng tự ngã hoặc vừa đi xe vừa ngủ gật trên con đường dài đằng đẵng không biết bao giờ mới tới điểm đến, bạn thử tưởng tượng bạn vừa đi xe máy trên phố tấp nập người qua lại và bạn đang bịp mắt mình lại đen kịt không nhìn thấy gì thì làm sao dám đi xe được vậy mà tôi đã có những lúc vừa lái xe vừa tỉnh vừa mê ngủ đi thẳng về phía trước là cung đường đi về nhà nhưng chớp mắt một cái tay lái quẹo sang bên trái trong vô thần thức là rẽ sang con phố khác nhưng trong phút rẽ sang ngang đó nếu tính thời gian để lái xe sang đường thôi cũng phải mất 2-3 phút vậy mà tôi không hề biết vì tôi đã rơi vào trạng thái quá mê, đi sang con phố mới rồi tôi mới tỉnh lại ra để biết điều đó vừa diễn ra, nếu như lúc đó tôi là một người như trước đây chưa được thọ nhận Pháp Bảo Ngũ Bộ Chú chưa xăm Mật chú trên thân tâm thì tôi sẽ không có được sự bảo hộ từ năng lực của Phật của Pháp của Chư vị của Thầy tôi nếu như đúng giờ phút đó khi đang thất thần một chiếc xe lớn lao đến thì chắc chắn tôi sẽ mất mạng không thì cũng có nhiều vấn đề đáng lo ngại về thân tâm què chân tay hại não bệnh hoạn xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm, ai sẽ phải nuôi tôi rồi tôi lại chỉ làm khổ cha mẹ mình, con mình bơ vơ và hậu quả nặng nề này sẽ là chính tôi phải chịu không ai khác lúc đó tu không tu được sống cũng không ra sống thì thực sự rất khổ.
Trong suốt mấy năm qua tôi cứ nghĩ rằng tôi là người tu Phật nhưng tôi chỉ tu bằng vọng tưởng chứ không chân thật tu, chân thật từ bỏ cái ngã chấp của mình đi để tu sửa những cái sai làm cho mình khổ vì ái luyến si mê bao lâu nay, không mạnh mẽ lên được vì còn quá tham đắm cái thân này muốn nó được hưởng thụ những thú vui như bao người, nhưng càng mong muốn ẩn dấu bên trong càng làm cho tôi nôn nao và sợ hãi trước sự thật của cuộc sống, nợ nần, mê ngủ, bạc nhược trong tinh thần sức khoẻ không có lối thoát mà cứ tiếp tục đi vào lối mòn vết xe đổ.
Đến một ngày cùng giống như bao ngày khác chúng tôi được Thầy uốn nắn dạy bảo rất tận tình sâu sắc, nặng nhẹ đều có cả nhưng sau mỗi lần Thầy dạy rất thậm tệ Thầy đều cho chúng tôi cơ hội để cải sửa lại mình, tôi cũng muốn nắm lấy những cơ hội đó để làm động lực sống tu cho mình. Tôi không còn muốn để Thầy phải phiền lòng phải dạy đi dạy lại mãi bài học về chuyện ngủ nữa, mỗi lần nghe thấy nghẹn ngào hổ thẹn lắm, nói rằng là người tu mấy năm nay mà còn không tỉnh được như một người bình thường chưa biết đạo vậy thì tu để làm gì, tu như thế có khác nào không tu, ngẫm nghĩ mà cay đắng trong lòng khi mình bỏ ra thời gian công sức nhưng lại không đặt trọn vẹn lòng tin tâm huyết vào sự nghiệp tu học, đứng núi này trông núi nọ vừa muốn ngồi thiền vừa muốn nằm ngủ cho sướng thân, vừa muốn đi chơi vừa muốn lên mạng chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để gặp bài học thất bại như ngày hôm nay.
Có câu nói ăn cơm có canh có rau tu hành có bạn là vậy, từ những phương tiện Thầy dạy cho tôi thoát khỏi cơn buồn ngủ thì sư tỉ cũng là người giúp cho tôi thấy được những bài học chị từng trải qua cũng đã từng buồn ngủ khi tu tập nhưng không được nuông chiều bản thân mà cần phải công phu nhiều hơn, nắm lấy thần chú và quán để ý hơi thở nương vào công năng của Thần chú mà đi em sẽ hết cơn buồn ngủ. Điều chia sẻ này thật giá trị, tôi bắt đầu lắng nghe và thực hành lại cách sống của mình. Một con đường đi về như bao ngày khác, nhưng hôm nay tôi phấn đấu đi đường sẽ không để bị ngủ trên dọc đường nữa vừa niệm chú một hồi cơn buồn ngủ đến tôi nhún vai nhún lên nhún xuống và niệm chú thành tiếng, rung chân tạo thành những hoạt động thì cơn buồn ngủ lập tức qua đi hai vai nhẹ nhõm, sau đó thấy mình thật buồn cười vì đi đường sẽ có những người để ý không biết họ có nghĩ mình khùng không, nhưng mà kệ miễn sao không bị ngủ, tôi tự cười tôi cười một mình khi lúc này tôi cũng đang là người bạn song hành cùng chính tôi.
Vào một lần khác như nhiều lần đang đi trên đường tôi lại rơi vào trạng thái buồn ngủ đi lại thấy rất khổ cực vì đi mãi cứ đi mãi chưa về đến nhà tôi liền tìm cách phải làm thế nào để tỉnh được bây giờ thì sáng trí niệm nhanh Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm . Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Chỉ nắm lấy thần chú tập trung niệm nhanh liên tục duy nhất trong tâm mình là niệm chú thôi thì cơn buồn ngủ tan biết tính thần tỉnh táo ngay lập tức trời quang mây sáng như chưa từng có bóng ma đêm đen đến, thật vi diệu Pháp trạng thái của tôi lại vui vẻ phấn khởi. Rồi cứ như thế tập dần từ những bài học nhỏ, thực hành nhỏ, phấn đấu nhỏ lượng sức mình mà đi để mỗi lần cơn buồn ngủ đến thoát ly được đều nhờ công năng của Thần chú Chuẩn Đề, Ngũ Bộ Chú và Thần chú Uế Tích Kim Cang nhờ tha lực nguyện lực của Chư Phật Chư Bồ Tát Chư Tổ Thầy Thầy tôi luôn gia hộ và giúp đỡ tôi trong cái khó khăn này vướng mắc cần thoát ly khỏi nó, tôi đã từng quên mất lời cầu nguyện và nghĩ rằng tự mình làm được. Nhưng thực tế thì hỏng, khi nhớ nghĩ đến lời cầu nguyện và tâm cầu sự gia hộ của Đức Phật Mẫu Chuẩn Đề tôi cứ nghĩ đến Ngài một lúc lại nghĩ đến Ngài cầu Ngài cứu tôi khỏi con ma ngủ, tỉnh giác và tinh tấn hơn. Tôi mới biết rằng mình đã không thường xuyên nhớ nghĩ đến Ngài dù hàng ngày mình có đảnh lễ Ngài, niệm thần chú của Ngài nhưng không tâm nhất hướng về Ngài. Nhưng Ngài luôn đại từ bi che chở cho tất cả vạn vật chúng sinh, chỉ bấy nhiêu thôi nghĩ tới đã rất cảm động rồi nếu như không có Ngài và Thầy tôi đã ngụp lặn trong bể khổ, trong ai luyến dục vọng si mê không từng bước thoát ra khỏi trầm luân được. Tôi đã quên mất rằng điều khó nhất đau khổ nhất là thất tình mà Ngài đã đang cứu tôi giúp tôi thoát ly khỏi biển tình yêu nam nữ được thì vì sao hôm nay mình không khẩn cầu Ngài cứu mình thoát khỏi cơn mê ngủ, nó cũng nằm trong những cái dục vọng biến tướng từ thể này sang thể khác. Từ nay nhờ có Đức Phật Mẫu Chuẩn Đề nhờ có Mười Phương Chư Phật Chư Bồ Tát Tổ Thầy và Thầy Kim Cang Kiết Tường tôi sẽ không sợ gì nữa, sẽ mạnh rạn đứng lên đấu tranh khỏi nghiệp tập tạo dựng cho mình một tương lai một cuộc đời mới như tôi hàng mong nguyện mà không thể nào thực hiện được nếu như không có năng lực tha lực thần lực của Phật Bảo Pháp Bảo Tăng Bảo. A Mi Đà Phật. Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum. Úm Xỉ Lâm. Úm Lam. Úm A Hùm.
Sự mong nguyện ấy đang thành hiện thực và ra hoa kết trai sau bao ngày, khi hôm qua tôi đang đi trên đường vừa đi vừa niệm chú nhưng có lúc tâm mỏi mệt do quên quán hơi thở nên tâm rơi vào hôn trầm thì cái biết – cái biết mà Thầy thường dạy chúng tôi lấy cái biết đó để thấy cái biết sâu bên trong làm thân tâm của mình. Thì tín hiệu từ cái biết đó trong trạng thái hôn trầm tôi nghe trong tâm phát ra Bolung Bolung Bolung như đoàn dũng sĩ đang hành quân đầy dũng mãnh lắng nghe sâu hơn thì phát rõ là Bộ Lâm Bộ Lâm Bộ Lâm tâm tôi liền tỉnh lại và thấy biết những hiện tượng vừa xảy ra, tiếp tục tin tưởng trì niệm thần chú. Hôm nay tôi cũng đi trên con đường quen thuộc ấy, cơn hôn trầm lại đến trong cái trạng thái tâm thức lơ mơ không có phân định được điều gì rõ rệt của hành trạng tâm thức đang diễn biến thì nghe âm vang ở đâu vọng đến thì từ sâu trong tâm nghe xa đến gần rõ ràng hơn đó là Om Mani Padme Hum. Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Cứ thế vang vang lên tâm lại tỉnh biết, đó là công năng của Thần chú tuyệt diệu quá, đây mới là lợi ích thiết thực này, thấy rõ ngay ứng dụng thần chú Chuẩn Đề qua phương tiện đời sống. Đây chính là điều Thầy đã từng dạy chúng tôi khi mỗi thứ nó đến trong tâm mình mình đều trì niệm Mật Chú gửi mỗi niệm thần chú vào vạn ý niệm, vạn suy tư dù là vọng tưởng hay chân thật cũng cứ niệm thấy biết như vậy thôi không phân biệt để một ngày khi tâm thức đó trạng thái đó nghiệp tập đó nó quay trở lại sẽ mang âm thanh của Thần chú hoá độ nó, hoá độ chúng sinh bằng tâm của Bồ Tát, tuyệt vời quá không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả nhưng lời Thầy dạy quả thật là xuất chúng, đó là lời tôi đã từng nghe Thầy dạy nhưng hôm nay tôi đã thực chứng nhận thấy điều đó là chân thật ngay trong tâm mình, không phải tưởng tượng vọng ngữ. Thật sự thần chú đã tự niệm tự đến hoá độ cho trạng thái hôn trầm buồn ngủ ấy để giúp nó tỉnh giác lại. A Mi Đà Phật. Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum.
Từ đây cho tôi thấy được mọi thứ diễn ra trong sự sống đều hình thành bằng thói quen, thói quen lâu ngày thành tập nghiệp, trước đây cho đến giờ tôi đã hình thành nhiều thói quen khác nhau cho những thú vui ham mê của mình, nhưng gần đây nhờ phương pháp Thầy dạy tôi để ý tập thiền, tập hít thở quán hơi thở sâu xuống qua đan điền, thấy chữ Lam và tập quán tưởng đọc bài viết bài, gia tăng trì niệm thì một lần, hai lần, một ngày hai ngày, thời gian 5 phút, 10 phút dần tăng lên, thì tự nhiên hàng ngày đang không ngồi thiền thì đến lúc rảnh là ngồi xuống hít thở một lúc cùng trì niệm để hồi phục sức mạnh tinh thần trong tâm mình, đó là cách nghỉ ngơi và tự thưởng cho mình những quý giá nhất của cuộc sống là an tâm trong tỉnh giác, được thở được sống được an lạc thoải mái nhẹ nhàng, là phần thưởng tự thưởng cho chính mình. Còn hơn là ôm cái điện thoại xem cái này cái kia xong là tham tâm bị loạn sanh ra những nôn nao lo lắng bồn chồn trong lòng không hiểu vì sao, rồi nằm xuống ngủ là mê mệt để khi dậy rồi soi gương thấy con người mình mặt mình nó hèn nó mê mờ hiện ngay trên mắt trên mặt.
Tiêu đề của bài chia sẻ này tôi lấy tên đại ngủ sanh trí huệ vì Thầy từng kể cho chúng tôi nghe ngày xưa có vị thiền sư tên Đại Si, Đại Ngu để nói đến Phật tánh có sẵn trong người khôn lẫn người ngu ai ai cũng có Phật tánh giống nhau, khi đạt đến cực độ của sự si mê, cực độ của sự ngu si, cực độ của sự ngủ mê thì người đó hãy thấy cái tướng khổ đó mà không để tiếp tục bị đoạ lạc khổ tiếp vì nó nữa và từ trong pháp tu của mình sẽ tìm ra được chân ngã của tự tánh trí huệ của Phật pháp sẽ hoá giải giúp những si mê bạc nhược u minh trong thân tâm bằng năng lực trí huệ đó sẽ cho ta quán chiếu thấy được cái ngủ mê này là do ái luyến si mê tập khí tập nghiệp chung của chúng sinh cũng như do duyên của hiện tại cá nhân bộc lộ ra nó đã làm cho mình rất khổ cực mất mát đau thương, nó đã làm cho mình chìm vào luân hồi đoạ lạc trong tướng ngạ quỷ súc sinh nhiều đời nhiều kiếp rồi, nay học Phật học Pháp để mong cầu nhờ có năng lực của Mật chú chuyển hoá tâm ngạ quỷ thành tâm chân chánh của Bồ tát không tướng thị hiện chánh tư duy trí huệ lưu lại những lời Thầy đang dạy chúng tôi thực hành.
Qua những sự kiện đã diễn biến qua những năm vừa qua, tôi thấy mình đã bỏ lỡ đi rất nhiều cơ hội, thực sự đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những vọng tưởng, thú vui vô bổ mà không dành tâm tư nguyện vọng cho việc tu để hoàn thiện lại cuộc sống con người mình cho nó đàng hoàng thoải mái thân tâm, sống đời sống an lạc phạm hạnh hơn. Mặc dụ đến nay chưa có mấy gì thành tựu trong tu học huân tập, nhưng qua những việc đã diễn ra qua tâm tư Thầy trao gửi dạy bảo chúng tôi mong muốn giúp cho chúng tôi thấy được lợi ích của việc tu Phật Pháp để mọi người cùng thấy được những hỷ lạc tỉnh giác trí huệ để thoát khỏi sự ràng buộc từ gia đình, từ xã hội, từ tham ái ngũ dục mà có được con đường đi chân thật hơn với cuộc sống của mỗi người, nhờ có tấm lòng bao dung nhiệt thành ấy tôi không muốn phụ tấm lòng Thầy phụ mình nữa.
Cuộc đời sẽ vùi dập ta, ném ta vào thùng rác hết lần này tới lần khác hôi thối bẩn thỉu, nhầy nhụa bởi ái luyến si mê bám chấp dính chặt trong tâm hồn, trong thân xác, phủ kín những nhây nhớp vào đầu ta những bóng ma dục lạc. Làm sao ta có thể nhận diện được sự thật của cuộc đời này nếu như không có Thầy và khi có Thầy rồi có đủ lòng kính tin nhiệt tâm cầu đạo để lại được rất nhiều lần nữa Pháp sẽ đào luyện ta thành một cái gì đó rất khác với ta của hiện tại bằng cách ném ta lên trời để lộ ra cái tướng tâm ngã mạn rồi ném xuống địa ngục để thấy được cái khổ bi ai do dục vọng mơ tưởng nó đã hại ta nhiều đời nhiều kiếp vô minh sai lầm lăn lộn trong sanh tử luân hồi, có đủ cứng rắn để tiếp tục sẵn sàng mong muốn được học những bài học lớn từ Thầy, tiếp tục bị đánh vào tâm thức quật ngã chấp, ngã mạn bằng thanh kiếm trí huệ kim cang. Phật Thầy cho ta trí huệ, cho ta nhẫn nhục, cho ta mọi thứ thì cũng cần ta phải rũ bỏ đi được mọi thứ.
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum.
COMMENTS
Pháp tu Thiền Quán Mật chú Chuẩn Đề Thầy chia sẻ chỉ dạy là đây. Tuỳ theo mỗi cấp độ tư tưởng của mỗi hành giả mà thọ nhận và ứng dụng thực hành trong đời sống tu học và tự người hành giả đó thực chứng pháp màu đó thực sự đem lại lợi ích tư tưởng cho người hành giả đó. Tiêu trừ nghiệp chướng, tăng trưởng trí Huệ công Đức. Bạn đã phần nào nếm được pháp vị. Mong rằng pháp vị này là nền tảng cho đạo hữu tinh tấn hơn nữa trên con đường tu học .
Hãy luôn thiền quán và tỉnh thức cùng thần chú Chuẩn để biển tàng thức kia mênh mông lắm. Hãy đặt bước chân đầu tiên cho cuộc hành trình dài trên đạo lộ giải thoát. .
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm
Con Nguyện mong luôn được gần Thầy gần sư tỉ để được phơi bày ra những vấn đề trong nghiệp tập trong tư tưởng nội tâm, con nguyện mong luôn được sự chỉ dạy của Thầy và chia sẻ giúp đỡ của sư tỉ, mong người hành giả luôn tinh tấn đả thông tư tưởng để tiến bước vững tâm, không bao giờ được lui chuyển nữa.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum
Cảm ơn sự chia sẻ chân thành của đạo hữu.Bởi bài học thùy miên này không riêng gì đạo hữu mà tôi nghĩ tất cả những hành giả tu học đều đã,đang hoặc sẽ trải qua.Điều đáng nói là bạn-dưới sự uốn nắn,thiện xảo dạy bảo của Thầy đã dũng mãnh,chân thật nhìn vào nó,để tập vượt thoát nó.Đây luôn là tinh thần tu học của Thầy truyền trao cho chúng đệ tử,trở về sự sống chân thật,chân thật với hành trạng tâm thức mình để từng bước hoá giải nghiệp tập.Bài học của bạn có lẽ sẽ rất hữu ích cho mọi người để tự phản hồi lại sự tu niệm của mình.
Cảm ơn bạn!
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm.
Om Mani Padme Hum.