Một người hành giả hỏi Thầy? : Thưa Thầy hạnh phúc đến từ sự biến mất. Có phải thật là như thế chăng?
Thầy: Ai ở đó để thấy hạnh phúc, ai ở đó để thấy sự biến mất? Vì thấy có hạnh phúc tức là có người – ngã , vì có sự đến tức là có sự đi. Ngay chỗ có điểm đến và điểm đi thì chúng ta còn bị chi phối bởi ngũ ấm luân hồi sanh tử rồi. Nói một cách cụ thể giống như em ăn một bát phở. Ta đang rất đói khi có một bát phở ăn ta cảm thấy rất hạnh phúc vì những vị ngon tw Bát phở và được no cái bụng. Vậy cái hạnh phúc đến từ sự biến mất? chính là nhân của bát phở đã được đưa vào bụng của em. Nhưng nó có thật sự hạnh phúc không?. khi ăn no căng cái bụng thì sanh ra sự khó chịu ấm ách. Ngay đây ta phải rất tỉnh để thấy sự chuyển biến từ dạng này sang dạng khác của sự chấp dính. Vậy cái hạnh phúc đó có thật là hạnh phúc chân thật.
Cho nên cái chỗ thấy của người thiền giả mới là quan trọng. Bởi ngay câu chữ thôi chúng ta rất dễ bị kẹt và lầm chấp tưởng đó là một điều gì đó đạt đạo. Chỉ ai ở chỗ đó rồi mới tường rõ thông được nó mà thôi!
Kim Cang Đạo Nhất
COMMENTS