Tôi đã đến Đất Phật Ấn Độ khoang 10 lần cảm thấy rất hỉ lạc, vì đã đến đi được tứ động tâm; nơi sinh, nơi thành đạo, nơi chuyển pháp luân, nơi nhập niết bàn. Và 7 thánh tích của Đức phật, những nơi đức Phật thị hiện năng lực.
Những lần đầu, những ngày đầu tiên bước chân lên đất Phật, Khi vừa xuống sân bay lòng lâng lâng khó tả, trong lòng như vừa được một cái gì đó rất quí, thân tâm tôi rúng động, nước mắt tự chảy, một loại cảm xúc dâng trào. Có người đến đất Phật nhưng lòng họ cũng chưa tin gì mấy là có một đức Phật hiện hữu bằng xương bằng thịt đã ra đời tu học hành đạo đắc đạo, đem giáo pháp của mình giảng dạy cho chúng sinh. Họ rất khó tin. Mãi mãi đến những lúc, những ngày vị sư cô, sư thầy giảng giải dạy họ những điều đang hiện thực nơi đó, ngay đó họ tin, nhưng cũng bỏ qua. Sau một thời gian và cũng từ nơi đó có những người thật kính tin. Vì họ đã được thấm nhuần giáo lý được thể hiện, hiện thực lợi ích từ giáo pháp của Đức Phật. Rất nhiều, rất nhiều tầng lớp tư tưởng mang theo những sắc tộc. Có khi có những tôn giáo khác, biến thể ra từ hình danh sắc tướng sắc màu tư tưởng của phật giáo . Ngay những thánh tích, ngay nơi những gì còn ghi lại giáo lý sẽ thấy rõ những tầng tư tưởng trên mỗi người khác nhau, sự sai biệt của Đức Phật với tôi không có, nhưng sự sai biệt không có sự bất tin. Nơi Đức Phật, khi tôi sinh ra nơi vùng sâu của Bến Tre, lớn lên 6,7 tuổi tôi đã có sự cảm mến tranh ảnh của gia đình hàng xóm, của chùa. Ngay những ngày đầu trong đời tôi mặc dù tuổi còn rất nhỏ nhưng tôi có một lòng tin tuyệt đối nơi Đức Phật. Ngay những ngày đó tôi đã biết niệm phật và lạy phật, biết xem những chuyện về Đức Phật. Từ những tư tưởng niềm tin đó nó đã huân tập trong tôi cho đến ngày tôi đặt chân đến xứ Phật. Niềm tin cảm xúc kính tin đó dần dần nó nuôi lớn tâm tôi đối với Đức Phật. Có những ngày tháng năm nào đó tôi đã mơ về cõi Phật, về Đức Phật, về thành Ca Tỳ La Vệ nơi Đức Phật sinh ra.
Chắc có lẽ niềm kính tin dâng trào đó nó đã lớn mạnh khi tôi vừa đặt chân trên đất Phật làm cho tâm, thân tôi không vững ngay đó nước mắt hai hàng cứ từ từ rơi xuống. Cảm xúc như một người con đi xa vừa được về quê hương, sắp gặp người thân của mình.
Tôi lặng lẽ đứng nép vào một góc trong sân bay. Từ sân bay Sarnarth về đến chùa, đến Đền thờ nơi an tịnh xá lợi Đức Phật cũng xa. Trên đường đi mắt tôi luôn luôn quán sát vào những làng xóm con người Ấn Độ nơi đây. Lần đầu tiên tôi đến Ấn độ cách đây khoảng 10 năm, đường xá còn rất xấu chỉ đa phần là đường đất gồ ghề. Xe chở đoàn chúng tôi đi một khoảng thì phải tốp ga hoặc dừng lại vì những chú bò rất ngang nhiên tự do tự tại, mặc tình mà đi lưu chuyển trên đường. Chúng không biết gì sợ hãi của sự đụng va chạm của xe đến với chúng. Xe đến gặp những chú bò đó dừng, tốp ga lại và đường xá dân cư tập nập mua bán, mía, đồ chiên, trà trên các nẻo đường làm cho đường xá chật hẹp khó đi. Những gương mặt của người dân Ấn độ đầu tiên gặp trong lòng cảm thấy cảm mến, nó đã thể hiện một chút gì ngây ngây, thơ thơ, khờ khờ, ít khi có những nhóm người đánh lộn mắng chửi lẫn nhau. Xe chạy có cọ va quyệt, ma sát với nhau rồi cũng thấy nhìn nhau mỉm cười. Một đoạn đường không biết bao nhiêu cây số, nhưng xe chạy quá lâu .
Về đến chùa trời đã tối. Đến chùa được quí sư Thầy, sư Cô cùng tăng Ấn độ chỉ giúp cho chúng tôi nơi ở. Vào phòng để đồ sắp xếp chỗ nơi xong tắm gội thay đồ xong chúng tôi háo hức chạy sang nơi đền thờ, nơi an tịnh xá lợi Đức Phật. Thật là dùng từ chạy là đúng. Tự nhiên trong tâm nó sung mãn lên bước đi nhanh như chạy, giữa dòng người rất đông đủ sắc tộc, dân tộc trên thế giới có mặt nơi đó. Thái Lan, Lào, Campuchia, Pháp, Mỹ, Anh, Việt Nam, Tây Tạng, Trung Quốc, Đài Loan, srilanka.
Lần đầu tiên tôi đến nơi đông người đủ sắc tộc như vậy. Mặc tình cho dòng người, cho mọi người trước khi đi và đến nơi đây tôi chỉ có tâm nguyện là gặp Phật, giáo pháp Đức Phật, Gặp Thánh tích Đức Phật. Cho nên trong tâm tôi luôn lúc nào cũng van lên Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum. Có những lúc tôi đi đụng mọi người, mọi người đụng tôi tôi cũng chẳng có cảm nhận gì cả, chỉ mặc niệm Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Ngay chỗ đó thực hiện như vậy là thực hiện thiền tánh Mật chú Chuẩn đề miên mật. Trong những lúc ăn, tắm, đi, ngoài đường tâm tôi vẫn niệm, tâm niệm như vậy, nhưng những gì xảy ra trước mắt và những cảm xúc thể hiện lên tôi vẫn biết rõ ràng. Sự biết tánh biết tỉnh rõ ràng đó đến hôm nay ngồi viết lại những dòng tâm tư đó, từng cảm xúc hình ảnh, danh tướng lúc đó thể hiện và ẩn tàng rất rõ và nơi những cảm xúc tâm ảnh đó vẫn nổi lên những ý niệm Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum cho đến một sự kiện rất nhỏ khi đi vào đến trước cổng đền. Tôi tránh bãi cứt bò mà tôi vấp chân ngay đó vẫn thấy màu cứt bò đo do ánh sáng của đèn rọi vào bãi cứt đó đã có người đạp rồi bên trong bãi cứt là màu xanh rêu ướt thấy và nhớ rất rõ đó nó cũng là những tướng hình danh sắc tướng những loại cảm xúc đó xảy ra có vui buồn khó chịu được mất…nhiều loại cảm xúc và những cái biết thô vi tế đến vô ký. Những cảm thọ ma xát cũng vậy. Nếu chúng ta không tỉnh giác không có giác niệm ánh sáng của chân tâm mật chú ngay đó, thì nó huân tập vào tâm ta nó đến lui duyên khởi lên rồi ẩn tàng. Từ đó cảm xúc cũng dấy lên thể hiện lên trong những cảm xúc thọ cảm và những cái biết thô, vi tế, vô ký đó nếu chúng ta không tu không tỉnh giác thấy rõ nó và tặng cho nó ngay đó Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum thì nay ngay những giờ phút tôi cảm nhận lại nhớ nghĩ lại đất nước Ấn Độ, do tôi thấy những hình ảnh dịch bệnh đăng tải trên truyền thông thì những cảm xúc đó nó sẽ đem lại cho tâm chúng ta “ nhiều nỗi” – Tức nỗi như những bọt bước bọt biển sóng biển lăng tăng rồi cuồn cuộn xảy ra khi ta cảm nhận chúng qua những dịch bệnh trên.
Ở đây tôi có cái khác là tất cả những ý niệm cảm xúc như trên mà tôi vừa thể hiện lên ngay đó đã có ánh sáng của mật chú Chuẩn đề. Ánh sáng là một từ ngữ mà tôi muốn thể hiện chỉ bày ra. Phương pháp tu niệm này người hành giả phải quán niệm hơi thở ra vào, thấy rõ hơi thở có ý thức, hơi thở rồi dùng ý thức này ta quán tưởng đưa ý niệm mật chú cùng hơi thở. Nói hơi thở nhưng lúc này không phải là hơi thở nữa chúng chỉ là những ánh sáng đi theo sự quán niệm, ý niệm quán của người hành giả đó. Lúc này không còn dùng thấy hơi thở nữa mà người hành giả dùng tâm ý niệm của mình quán đi lên đi xuống. Người hành giả ngồi tâm niệm thấy vệt ánh sáng đó ( gọi là tợ tướng) từ chuyên môn của thiền. Có khi vệt đó nhỏ, mỏng, nhuyễn như những vệt tơ ánh sáng của đèn. Ta nhìn thấy khi đèn sáng lên. Người hành giả giữ tâm ý niệm đó, vệt sáng đó đủ màu có khi màu trắng, khi màu xanh, màu đỏ vàng, đen. Có khi chỉ thấy ngay nhân trung trên đỉnh mũi hoặc dưới đan điền, hoặc ngay xương cùng vệt ánh sáng đó di chuyển với một tốc độ cực nhanh. Cho nên mới ban đầu người hành giả chỉ thấy tia sáng đó ngay nhân trung cánh mũi thôi. Khi thấy như vậy mặc dầu ngay nhân trung vệt ánh sáng đó sáng lên còn ở đó những tích tắc chúng đã đi một vòng xuống mạch Nhâm đốc. Khi thấy được như vậy là tâm người hành giả đã đi vào định rồi. Vì một chuỗi hành niệm hành trì tinh tiến như vậy mới tạm mượn nói ra một chút gì đó để thể hiện là giáo lý, giáo pháp, năng lực, công năng của chư Phật. Rất chân thật không có điều gì đưa con người đến chỗ hư dối giả tạo.
Vệt sáng đó đến với một người hành giả thì ngay đó người hành giả phải được sự chỉ dạy ấn chứng trực tiếp chứ đừng tự ý đi sẽ có rất nhiều trở ngại đòi hỏi người hành giả mãi tỉnh thức đầy đủ trí tuệ. không nhất thiết vệt sáng đó người hành giả phải dẫn đi trong mạch nhâm đốc hay những mạch cặp xương sống. Ngay đây phải đầy đủ sự nhẫn nại đầy đủ tâm xả, đầy đủ từ bi thương chúng sinh như mình, mình được cái gì phải hồi hướng cầu cho chúng sinh như mình. Ngay đây đi vào con đường bào mòn dần mất đi sự ngã mạn pháp chấp. Người hành giả phải cẩn trọng hãy bỏ đi sự tham lam, ích kỷ, tự ái ngã chấp, kiến chấp, pháp chấp. Nếu được sự chỉ bảo chỉ dạy rõ ràng ngay đây người hành giả tiếp tục lấy tợ tướng ánh sáng đó quán đi lên đi xuống khắp trong ngõ cùng ngõ hẹp của xương cốt tủy. Ánh sáng phải đi qua cơ thể xương cốt, da thịt, tóc, tai, mũi lưỡi, lục phủ ngũ tạng. Đến một lúc nào đó hơi thở ý niệm đưa ánh sáng đó đi xuống đan điền hay xương cùng hay một điểm nào đó nó nổ, nó tụt xuống như thùng sơn lủng đáy.
Lúc đó chỉ có một hạt sáng thôi. Một hạt đó là cả một vũ trụ nơi đó, tâm chủng tử ta nơi đó hạt đó thể hiện lên trong không gian tâm thức ta. Ngay đó người hành giả chỉ thấy hạt sáng đó. Mới ban đầu thấy sáng thôi, ngay trong tâm không gian tâm thức đó, ngay đó người hành giả có cái thấy biết hạt đó. Mới ban đầu người hành giả cho đó là hạt sáng hạt hạ nguyên tử. Tạm gọi như vậy đi. Như vậy là người hành giả thấy có hai, một là ta đang thấy, tâm đang thấy, biết đang thấy. Ngay đây chúng ta sẽ thấy rõ rằng. Mặc dù đến đây thân ta đã tan đã nổ ra thành những nguyên tố những nguyên tử như những vụ nổ trong không gian của những vì sao. Chỉ con một chủng tử đó ngay đây ngay nơi định tưởng này chỉ còn một hạt mà ta vẫn cảm thọ thấy biết. Từ ta và hạt hãy nhớ lời Đức Phật: Không hay không khác, không xa không gần, không lớn không nhỏ…nói biết như vậy thôi chứ một sự tu thiền quán rất khó và nó có thời gian.
Thời gian đó nó dẫn người hành giả đến tầng tư tưởng sai biệt lẫn nhau. Càng đi sâu vào không có con đường người hành giả phải tập tự chứng sống cái chân thật ngay tâm của mình. Qua cái sự sống chân thật đó giúp cho người hành giả có kinh nghiệm để va chạm sự sống chân thật. Ngay nơi những hạt đó người hành giả hãy” hít thở” tỉnh thức trước khi vào tu niệm, phải thấy hạt đó và cho hạt đó là Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum. Những hạt đó chủng tử ngay nơi tâm đó đã đưa người hành giả chạm và sống trong Tứ thiền.
Thôi đến đây tạm ngưng lại giây phút tâm thức để hành giả chợt tỉnh trong phút giây sát na nào đó chạm đến chủng tử Đà la ni Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum lại lúc nào đó tôi sẽ kể lại câu chuyện trên đất Phật, trên dòng sông hằng muôn thuở
cư sĩ Thanh Hùng
Mật tông hiệu: Kim Cang Kiết Tường
COMMENTS
Thầy nói rằng: Càng đi sâu vào không có con đường, người hành giả phải tập tự chứng sống cái chân thật ngay cái tâm của mình.
Câu nói đơn giản này của Thầy mà biết bao người hành giả chưa chạm tới được bởi sự sống đó bởi người thì không biết pháp, người biết pháp thì chấp pháp chỗ nào cũng bị kẹt. Cho nên Thầy thường nhắc nhở trước tiên cứ ôm lấy thần chú Chuẩn đề mà đi, một cách nhẫn nại, kiên cường dũng mãnh, cứ như vậy, như vậy thì không sợ không thấy đạo, đạt đạo.
Vậy trước tiên hành giả chúng ta phải kết hợp nền tảng hơi thở đúng như Thầy chỉ dạy cứ lần hồi lần hồi trong đi đứng nằm ngồi gắn hơi thở cùng là thần chú…dần dần thế giới tâm thức sẽ mở ra. Bạn sẽ là người tự chứng cái chân thật ngay nơi tâm thức ấy. Và bạn sẽ thấy lời Thầy chỉ không có sai khác lời Phật.
Chúng ta cùng nhẫn nại tinh tấn cùng hạt sáng Úm Chiết Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum
Con đọc bài pháp Thầy giảng về thánh tích của Đức Phật.chúng con được Thầy từ bi tạo duyên lành nhờ năng lực vi diệu của mật chú Chuẩn Đề ,là động lực giúp cho chúng con có đầy đủ lòng kính tin những lời chỉ dạy về giáo lý của Đức Phật bài pháp nào Thầy giảng cũng có đầy đủ trí Huệ và tấm lòng từ bi rộng lớn của Đức Phật thương sót chúng sanh còn trong vòng vô minh.con nhớ lần đầu tiên được theo Thầy hành hương về đất Phật linh thiêng và huyền bí.bài học con nhớ nhất là buổi sáng mới ở chùa Bồ Đề Đạo Tràng,Thầy trò xếp hàng ở cổng chùa chờ đến giờ mở cửa để vào chánh điện nơi thờ tượng Đức Bổn Sư Thích Ca.chư tăng tụng kinh cúng dường Đức Phật
Chúng con còn mang tâm tham đắm chạy một mạch vào chánh điện để đảnh lễ cúng dường Đức Phật.trong đó đoàn người họ tĩnh tâm xếp hàng theo thứ tự vào chánh điện để đảnh lễ cúng dường Đức Phật.trong sự tĩnh tâm của đoàn người họ đang nhất tâm niệm chú mỗi bước chân họ đều nghe thấy rõ mật chú là họ đã thấy Phật và đảnh lễ cúng dường Đức Phật.
Con chúng con được Thầy chỉ dạy cho một bài học về sự tinh thức tỉnh giác của người tu.chúng con tự quán soi lại thấy bản thân mình còn đầy đủ sự tham lam ích kỷ ngã mạng ngã chấp phóng tâm ở ngoài đi tìm hình tượng ở ngoài,chạy theo âm thanh tiếng động ở bên ngoài chưa có sự tỉnh thức tỉnh giác với mật chú Chuẩn Đề.chúng con cúng dường Đức Phật bằng cái tâm sáo rỗng bằng sự giả dối bằng những lời nói vọng ngữ.Thầy đã kiến tạo cho chúng con được học những bài quý giá vô cùng.đây bài chứng thực ngay thời điểm đó
Đất Phật năng lực của Đức Phật đã bao dung và từ bi với tất cả chúng sanh muốn loài.tất cả chúng sanh đến đất Phật linh thiêng đều được lợi ích và Phước báu không thể nghĩ bàn được.trí huệ của Đức Phật tấm lòng từ bi của Đức Phật vẫn còn đó sự an lành an lạc vẫn hiện hữu
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam Mô Bổn Tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm
Om Ma Ni Pad Me Hum
Một sự chứng ngộ, thực chứng về thiền quán hơi thở của Thầy được chỉ bày cho chúng đệ tử được nghe, biết một phần của con đường tu học. Một sự chỉ bày như đang được Thầy gieo mầm các chủng tử Phật pháp để một ngày nào đó trong một cơ duyên nào đó sẽ có những chủng tử được nảy mầm, đơm hoa kết trái và nối tiếp, duy trì thiền quán Chuẩn đề “Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum”…
Con đường đạo là con đường mà ngay nơi ấy người hành giả phải tự đi tự thể hiện sự sống đạo trong tâm mình. Qua bài pháp điều con muốn làm nhất cũng là điều mà khó nhất mỗi khi những sự khó khăn đến thì con lại khó niệm mật chú xuyên suốt được, những lúc như vậy đầu con nặng vọng tưởng sợ lại đeo bám, trong những lời pháp của Thầy luôn nhắc nhở thôi thúc đệ tử trì niệm tinh cần hơn, khi Thầy trong mọi hành trạng của tâm thức, trong mọi diễn biến biến động của cuộc sống xung quanh nhưng tâm Thầy không ngoài việc viên mật trì niệm Mật Chú Chuẩn Đề – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Lại một lần nữa sau bao nhiêu lần thất bại, con lại được nước cam lồ lòng từ ái trí huệ Thầy đưa tâm con tỉnh lại.
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm