Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeHỏi đáp Tu học

Nghiệp quá dày hay do tâm ta không kiên định

Hỏi:

Mỗi lần lên diễn đàn , bản thân mình rất là thổ thẹn với trước Đức phật Mẫu Chuẩn Đề và tất cả mọi người  là 1 người biết luật mà vẫn phạm luật . biết chắc cái đó là xấu mà vẫn không sữa . biết con đường cụt vẫn ung dung đi vào . phải chăng do nhiều nghich cảnh nghiệp chướng làm cho tâm ta bất an . trí óc ta rối loạn không định hướng được .hiện giờ rất hoảng sợ . vừa cô đơn , vừa sợ hải tâm thì đau nhói vì cuộc sống cứ gặp toàn nghịch cảnh  có khi trụ không nổi , tâm trí như muốn điên loạn vì không thể chấp nhận được nghịch cảnh .vì tâm không tịnh . thần trí hoảng loạn không biết tâm sự cùng ai . cũng không dám đối diện với ai để giải bày nỗi buồn . mình thật sự rất là thổ thẹn . chỉ biết lên diễn đàn tâm sự . vì mỗi khi lên diendan tâm trạng lại nhẹ nhàng . mình thật rất được muốn các anh chị trên diendan chỉ giúp cho  1 hướng đi . 1 lời khuyên . 1 lời chỉ dạy . cho mình biết con đường nào là con đường ánh sáng phật phap . cảm ơn mọi người rất nhiều

Đáp

nghiệp là một việc, một hành động chúng ta thường xuyên huân tập lặp đi lặp lại nhiều thời gian trở thành một thói quen từ thô đến tế trong vô ký. Khi nghiệp này thành thục thì nó tạo ra một lực rất lớn không gì cưỡng lại được. Đó là nghiệp lực. Giống như trường hợp của bạn vì hiểu biết về phật pháp nên biết đó là nghiệp lực, nghiệp quả, biết đó là điều bất thiện, nghịch cảnh do chính mình tạo tác, giờ phải chịu . Nhưng biết thì là như thế nhưng vẫn không cưỡng lại được những ý muốn trong tâm thức dù biết đó là điều không tốt , và vẫn thực hiện theo những ý muốn đó. Thì đó chính là lực, cái lực của nghiệp quá lớn, nên sức mòn của chúng sinh không đủ lực để chống lại nó. Ở đây phải nói đến sự tu học, chỉ có sự tu học, tỉnh giác mới hóa giải được nghiệp lực.

Đại đa số những hành giả tu học, và tự hào là mình tu học giỏi hơn người khác, nhưng đụng chuyện là sầu khổ, bi ai, than thân trách phận, trách Phật, Bồ tát không gia hộ cho. Để cho con gặp nhiều chuyện trắc trở trong cuộc sống. hoặc trách bạn, trách thầy không chỉ dạy giúp đỡ. Nhưng có chỉ đó, có giúp đỡ đó, nhưng bản thân tham lam không tỉnh giác để nhận thấy. Vì tâm chúng ta tham lam, si mê nên muốn gì cái là phải được liền, hoặc kiểu ngồi dựa cột chơi chờ người khác giúp đỡ. Nếu làm đươc như thế thì cả thế giới này toàn là ma quỉ, toàn là thánh hiền hết. Tạo tác đủ điều bất thiện, chờ thánh hiền đến độ thì trở thành thánh hiền, đỡ khỏi mất công tu học.

Tôi nói như vậy để thấy sự tu học là cần kíp ngay tức thời, không chỉ là lời nói suông cho thỏa cái miệng, còn thực hành thì buông lung không hạ thủ công phu. Thấy cuộc sống mình thường xuyên gặp nhiều trắc trở, thì biết nghiệp lực của mình sâu dày, bản thân có trì niệm đó, nhưng không thấy có nhiều biến chuyển, là do công đức đó chưa đủ lực để hóa giải nó ( ví dụ. Bạn đang mắc nợ người ta, một ngày tính ra bạn phải trả nợ là 5 triệu, nhưng bạn một ngày chỉ kiếm ra được 200 ngàn. Số tiền này bạn lo cho cuộc sống của mình chưa đủ, nói chi đến đi trả nợ, nên chủ nợ nó siết nợ, nó đòi nợ làm khuấy đảo cuộc sống của bạn. Đó là điều của nhân quả ). Từ ví dụ đó để thấy xem lại sự tu học của mình đã đủ thời khóa chưa, bình thường một ngày 1 thời khóa trên 1h, mà thấy chưa biến chuyển nhiều, thì phải gia tăng thêm thời khóa thành hai thời , tăng số lượng, thời lượng lên cho đủ công đức để tiêu trừ đi nghiệp chướng đó. Nếu thật sự bạn chuyên nhất, tin tưởng thực hiện đúng như vậy, chỉ trong thời gian ngắn tự bạn nhận thấy sự chuyển biến. Thực tế đa phần tâm chúng ta vọng động, không đủ sự kiên nhẫn, tỉnh táo để thực hiện được như vậy. Lời phật tuyên thuyết không bao giờ ngoa. Chỉ cần người hành giả nhất tâm trì niệm, tinh cần, nhiệt tâm và tỉnh giác thì mọi ước nguyện đều thành tựu.

Và tôi nói thêm ở khía cạnh sâu hơn nữa của tâm thức. Nếu bạn hiểu được cái lý vô thường của thế gian, thì sẽ thấy rõ được sự việc của thế gian. Tức là chuyện buồn vui nó đến nó đi là vô thường, cùng lắm nó chỉ kéo dài được vài ba ngày, rồi chuyện khác nó đến nó cũng che lấp mất. Nếu người hành giả tỉnh giác ngay ở chỗ này thấy mọi việc đến dù có xấu đến mấy thì cũng chỉ chốc lát rồi nó mất. Tại chúng sinh vô minh cứ ôm ấp níu giữ cho nó là thật thành ra mới sầu khổ, mới cho rằng, đúng, sai. Để rồi xảy ra chuyện này chuyện kia bất thiện.

Bạn cho nỗi buồn này là thật thì bạn tìm nó xem nó nằm ở đâu trong cơ thể con người bạn. Bạn cho nó là thật thì hãy tìm nó và nắm giữ nó lại xem nó có thường trụ mãi với thời gian hay không.Bạn có cầm nắm được nó trên tay mình không. Không tìm thấy, không giữ được, cầm được tức nó là vô thường, đã vô thường thì có những chuyện khác tiếp nối vui đó, an lạc đó thay đổi liên tục. Hãy tỉnh giác ở chỗ tu học này thì bạn sẽ thấy nhẹ nhàng với tất mọi chuyện. Bạn không tỉnh giác để trả nó, thì đến một lúc nào đó cũng phải trả nợ. Bản thân biết đến tu học thì nợ ai trả cho xong để còn thênh thang với con đường rộng mở phía trước.

Vài lời kiến giải với Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Bạn hãy nắm giữ nó mà đi, tinh cần, nhiệt tâm sẽ giải thoát được sầu khổ, bi ai, thương ái kia.

 

Kim Cang Đạo Nhất

COMMENTS

WORDPRESS: 1
  • comment-avatar

    Đọc từ câu hỏi và lời đáp của những người đi trước, em cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đã được cái may mắn, cái phước báu là gặp được Chánh Pháp, gặp được Minh Sư, được cơ hội gặp được Đại Thiện Tri Thức, được đọc bao nhiêu bài giảng, nhưng rốt cuộc vẫn là nước đổ lá khoai, nước đổ đầu vịt, chỉ kiến mà không giải, không chịu thực hành.
    Như lúc vừa rồi khi em gặp tai nạn xe cộ, đứt dây chằng, biết đó là nghiệp của mình phải trả, may mắn được tưới tắm từ lời chia sẻ từ Thầy, nhớ tới, nên lúc đó chỉ biết niệm Mật Chú, và cũng không khởi bất kỳ niệm trả đũa hay gây hại cho người làm mình đau khổ. Có lẽ vì thế mà được sự hộ trì của Tam Bảo, được người này người kia giúp, tiền bạc cũng không tốn đồng nào, lại được gặp thiện duyên Bác Sĩ hay để giúp đỡ. Thế mà trong 2 tháng qua, tưởng như thế là hay rồi, em lại quay lại con đường cũ, thời gian tu học không còn miên mật, bị lui sụt dù cảnh duyên cho phép mình không phải làm gì, chỉ việc ăn và ngủ, thế mà con ma ham chơi, con ma lười biếng lại trỗi lên… Nói là ma chứ làm gì có ma nào ở ngay nơi này, chỉ do cái bản tính, cái sự ỷ lại và huân tập từ bao nhiêu lâu rồi, lại làm tâm em xao động. Mà vốn dĩ nơi đó có phải Tâm của mình đâu, tự nhắc rất rất rất nhiều lần rằng đây không phải là thân ta, tâm ta, tự Ngã của ta, ta không là cái gì đó cả. Biết, nhưng không thực hành, thật là hoang phí thời gian, sự dạy dỗ của Phật, của Thầy, của chư Minh Sư….. Cứ để cho cái Tâm lừa phỉnh mình biết bao nhiêu lần không biết thức tỉnh… Ôi hổ thẹn biết bao…

    Nay con thành tâm ăn năn sám hối tội lỗi từ vô thỉ vô chung đến nay do tham sân si, giận hờn si mê tà kiến, làm thân khẩu ý không thanh tịnh, tạo nên bao nhiêu tội lỗi, làm Phật ra máu, huỷ hoại Chánh Pháp, phá sự hoà hợp của Chúng Tăng, ăn thịt uống rượu sát sinh quá độ, trộm cắp, Tà dâm. Nay con xin thành tâm ăn năn sám hối tội lỗi của mình. Nay con xin thành tâm ăn năn sám hối tội lỗi đã làm, tội ác vị lai không dám tạo nữa…
    Nam mô Cầu Sám Hối Bồ Tát Ma Ha Tát.

    Nam mô Cầu Sám Hối Bồ Tát Ma Ha Tát.

    Nam mô Cầu Sám Hối Bồ Tát Ma Ha Tát.

    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.