Không kể đến chuyền đi Ấn Độ hàng năm, thì Thầy vẫn thường cho chúng tôi đến nới này nơi khác, có khi là lên núi, có khi là xuống biển.Trong những chuyến tôi được Thầy cho đi theo đó đã giúp tôi rất nhiều.
Ở ngoài đời thưởng thì những chuyến đi như thế được xem như là để nghỉ ngơi, thư giãn cơ thể cho thoải mãi sau những ngày cuốn vào công việc để lo toan cho gia đình. Nhưng những chuyến đi đó của Thầy trò chúng tôi lại là chuyến đi tu học, qua đó sẽ thấy rõ được hết sự tu học của chúng tôi hàng ngày đang diễn ra như thế nào. Có chịu khó hay không, hay chỉ là vọng ngôn, giả tạo. Thây cho chúng tôi đến những vùng đất linh thiêng của đất trời, nhằm giúp chúng tôi hấp thụ được sinh khí nơi đó để giúp đỡ được phần nào cho chúng tôi trên con đường tu học.
Trong những chuyến đi xa đó, Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi phải tỉnh thức. Có khi đi xe 6- 7 tiếng mà không được ngủ, lên xe luôn phải niệm chú. Lúc đầu không hiểu thì tôi luôn thấy khó khăn và mệt mỏi. Theo thói quen ngoài đời từ trước thì lên xe là thường tranh thủ ngủ, một phần là cho cơ thể được nghỉ ngơi, một phần là để thời gian trôi qua nhanh hơn. Sau này, khi được Thầy chỉ dạy và chứng kiến một vài sự việc tôi mới thấy được cái ngủ đó là nguy hiểm, là bạc nhược, ngu si. Mọi người có bao giờ nghĩ đến nếu trong chuyến đi đó, lúc ta đang ngủ mê mờ thì xảy ra tại nạn dẫn đến việc không hay, thì chúng ta có biết tại sao chết và chết như thế nào không ?
Để vượt qua được con ma ngủ, Thầy luôn nói phải nương vào thần chú, tập hít thở và quán chữ Lam. Chúng tôi như những cố máy làm theo lời Thầy thì cũng vượt qua được cơn buôn ngủ nhưng chỉ là ngay lúc đó. Vì còn non nớt, yếu kém, bạc nhược nên con ma ngủ đó không buông tha, nó đợi lúc tôi ngã mạn, buông lơi niệm chú là nó quay lại. Để đánh bại được con ma ngủ đó là muôn vàn khó khắn. Thầy chỉ có thể nghiêm khắc chỉ dạy chứ Thầy không thể dùng Pháp để giúp được tôi. Có những chuyến đi tôi tôi thấy khá mệt mỏi, con ma tâm xấu xa luôn ẩn náu trong tâm, trong tiềm thức do nghiệp lực từ nhiều đời nhiều kiếp. Mà ngay đó ta không biết đó là sự ngã mạn, luôn có những suy nghĩ so sánh: yêu- ghét, tốt- xấu, có – không.
Và khi tôi quán xét lại mới thấy rằng đó là sự sân hận ngã mạn ngủ ngầm trong tôi, chính trong tâm tôi chứ không phải ai khác. Nhưng để hiểu ra được điều đó là nhờ những sự chỉ dạy của Thầy mà nó mới bộc phát ra nhằm bao biên:” là tôi không phải như thế” đó là một kiểu hình thức bao biện giống như rất nhiều người.
Tôi biết sự tu học, tu sửa tâm tính là cả một quá trình dài để thấy được cái tôi ngã mạn trong tâm. Nhưng tôi nguyện và tin rằng dưới sự chỉ dạy của Thầy nếu tôi thật tâm cầu đạo nơi Thầy tôi sẽ vượt qua được nó.
Nam mô bổn sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum
COMMENTS