Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTu HọcChia sẻ trải nghiệm

Tâm bố thí xả ly của Tôn giả Xá Lợi Phất

Tôn giả Xá Lợi Phất là ai mà được coi là Đệ Nhất Trí Tuệ

Tôn Giả Xá Lợi Phất  Trí Tuệ Đệ Nhất

Xá-lợi-phất phát tâm tu đạo Bồ-tát hành hạnh bố thí của Đại thừa, Ngài không những nguyện đem nhà cửa, ruộng vườn, tài sản… những vật sở hữu nơi thân vui lòng bố thí, tối hậu cho đến thân thể, mạng sống, cũng không tiếc một mảy may, nguyện bố thí cho người.

Phát tâm nguyện chơn thiết như vậy, làm kinh động trời đất, bèn có một Thiên nhơn đến thử đạo tâm của Ngài.

Thiên nhơn biến thành một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ngồi chờ trên đường Xá-lợi-phất thường đi qua. Thanh niên vừa thấy Ngài đi đến bèn lớn tiếng khóc rống, Xá-lợi-phất thấy vậy bất nhẫn, đến trước mặt an ủi hỏi han:

– Úy da! Này cậu kia, vì sao ngồi đây khóc lóc trông thương tâm như vậy?

– Ông đừng hỏi lôi thôi, nói cho ông nghe cũng chẳng được gì.

– Tôi là Sa-môn học đạo, phát nguyện cứu giúp khổ nạn cho chúng sanh. Anh cần gì nếu tôi có sẵn, tôi sẽ giúp anh mãn nguyện.

– Ông chẳng thể giúp tôi được đâu, tôi khóc đây chẳng phải vì thiếu tài vật thế gian, mà vì mẹ tôi mang bệnh không thể trị được, thầy thuốc nói cần phải có con mắt của người tu để hòa thuốc, bệnh mẹ tôi mới lành. Con mắt của người đời đã khó kiếm, con mắt của người tu làm sao chịu cho tôi? Nghĩ đến mẹ già rên rỉ trên giường bệnh chờ thuốc, tôi bất chợt đau đớn mà phát khóc đó ạ!

Chuyện đó đâu khó gì, tôi vừa nói với anh, tôi là Sa-môn kia mà, tôi sẽ bố thí cho anh một con mắt để cứu bệnh nan y cho mẹ anh.

Thanh niên vui mừng nhảy lên.

– Ý! Ngài bố thí cho tôi một con mắt?

– Tất cả tài sản của tôi đều bố thí hết, chính lúc muốn tiến một bước trên hạnh Đại thừa tôi nguyện đem thân ra bố thí. Đang khổ sở vì chẳng gặp ai nhận, nay gặp lúc anh đang cần, tôi được mãn nguyện tâm đạo, tôi rất vui mừng cảm ơn anh, anh nên tìm cách lấy con mắt của tôi đi.

Sáu mươi tiểu kiếp trước trong tâm thầy tu Xá-lợi-phất nghĩ rằng: “Ta có hai con mắt, bố thí cho người một con, còn một con mắt cũng đủ thấy đường, đối với mình cũng chẳng trở ngại chi”.

Ngài bảo thanh niên tìm cách lấy con mắt đi, thanh niên không chịu, nói:

– Thiệt chẳng nên, làm sao tôi dám cưỡng đoạt con mắt của ông? Như lời ông phát nguyện thì ông tự móc mắt ra mà cho tôi.

Xá-lợi-phất nghe nói có lý, liền quyết tâm, dũng mãnh chịu đau, lấy tay móc ngay con mắt bên trái ra, đưa tận tay thanh niên và nói:

– Đa tạ anh đã giúp tôi thành tựu tâm nguyện, anh hãy cầm lấy!

Thanh niên cầm con mắt la lên:

– Hỏng bét! Ai biểu ông móc con mắt trái ra đây. Bệnh của mẹ tôi, phải dùng con mắt bên phải mới tốt.

Xá-lợi-phất nghe nói, thiệt là hỏng tuốt, Ngài tự trách mình không hỏi kỹ rồi hãy móc mắt, bây giờ làm sao? Cho con mắt bên trái, còn con mắt bên phải để xài, nếu cho luôn con mắt bên phải sẽ không thấy gì ráo. Thật đáng kính phục, Xá-lợi-phất không bao giờ trách người, Ngài nghĩ tiếp, phát tâm phát cho triệt để, cứu người cũng cứu triệt để, khó gặp được người nhận thí để thành tựu đạo hạnh của mình, nên móc con mắt bên phải cho người mới xong. Xá-lợi-phất nghĩ như vậy rồi bèn an ủi thanh niên:

– Anh đừng nóng ruột, vừa rồi tại tôi hấp tấp không kịp hỏi nên móc lộn con mắt, bây giờ tôi biết rằng, thân thể này là hư huyễn vô thường. Tôi còn con mắt bên phải, tôi xin móc luôn cho anh làm thuốc chữa bệnh cho mẹ anh.

Xá-lợi-phất nói xong, lại quyết tâm một phen nữa, mạnh dạn chịu đau móc luôn con mắt bên phải cho thanh niên nọ.

Thanh niên cầm con mắt Xá-lợi-phất không thèm nói một lời cám ơn, đưa con mắt lên ngửi một cái, quăng luôn xuống đất, mắng:

– Ông là thầy tu cái gì? Con mắt hôi rình khó ngửi, làm sao nấu thuốc cho mẹ tôi dùng!

Thanh niên mắng xong còn lấy chân chà lên con mắt của Xá-lợi-phất.

Tuy không thấy, nhưng lỗ tai còn thính, Ngài nghe lời thanh niên mắng mỏ, nghe tiếng chân thanh niên chà đạp con mắt của mình, Ngài thở dài, nghĩ thầm: “Chúng sanh khó độ, tâm Bồ-tát khó phát, ta chẳng dám vọng tưởng tiến tu Đại thừa, ta nên quay lại chú trọng việc tu hành tự lợi thôi!”

Trong tâm Ngài vừa khởi ý niệm ấy, tức thời trên không trung xuất hiện rất nhiều Thiên nhơn nói với Xá-lợi-phất:

Tu đạo giả! Ngài đừng chán nản, người thanh niên lúc nãy là do Thiên nhơn chúng tôi đến thử thách Bồ-tát hạnh của Ngài, Ngài phải dũng mãnh tinh tấn lên, theo như tâm nguyện mình mà tu học.

Xá-lợi-phất nghe nói rất xấu hổ, tâm Bồ-tát lợi tha khởi phát trở lại, ngay lúc ấy thành tựu được đạo tâm bất thoái.

Từ sáu mươi tiểu kiếp đến nay, Xá-lợi-phất không ngừng học đạo, đời này được gặp Phật, chứng Thánh quả, do đó được Thiên nhãn thông.

trích nguồn: Thuongchieu.net

Trên đây là câu chuyện một bài học vô giá từ Bồ tát thánh nhân Xá Lợi Phất. Ngài thị hiện thực hiện hạnh xả ly bố thí thân mạng để cầu đạo giải thoát nơi tâm.  Mỗi hành giả có nhân duyên cơ hội quán xét lại tâm thức để biết hành trạng tâm thức của mình trong hạnh bố thí cúng dường vô trụ ấy là như thế nào để  tiếp tục gia tâm trong sự tu học hơn nữa.

Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm

COMMENTS

WORDPRESS: 2
  • comment-avatar

    Hàng đệ tử chúng con kính ngưỡng tín tâm mong được học theo những gì Đức Phật khi xưa Ngài từng sống từng làm, từng thị hiện, được học theo những gì chư Đại Bồ Tát từng thực hiện giáo pháp của Đức Phật khi các Ngài còn là những vị tì kheo trong tăng đoàn của Đức Phật.
    Nay trong kiếp hiện tại này con được chứng kiến trước mắt con trong đời sống của con là Thầy Kim Cang Kiết Tường Thầy là người con của Đức Phật thật xứng là một vị Đại Bồ Tát thị hiện đời sống chân tu cùng trong kiếp người để đem giáo pháp của Đức Phật giáo hoá chúng sinh đem lợi lạc, bình an và phước đức đến với chúng sinh nhờ có Thầy mà biết bao nhiêu con người ngay cả chính đệ tử con cùng với cuộc sống của rất nhiều người được thay đổi nhờ trí huệ đại bi của Đức Phật – Thầy Kim Cang Kiết Tường đã ứng dụng năng lực của Mật Chú Chuẩn Đề, Ngũ Bộ Chú và Mật Pháp chữa bệnh giúp cho rất nhiều mảnh đời khỏi bệnh, thoát khỏi bùa chú, nhiều cuộc sống khó khăn vật chất lẫn tinh thần được Thầy gieo duyên chỉ dạy giúp đỡ nhằm mục đính giúp cho mọi người biết đến Pháp bảo của Đức Phật tin tưởng thực hành theo thì sẽ có được đời sống an lạc, hạnh phúc sung túc bằng trí huệ chân chánh từ niềm tin đó mọi người có đời sống tỉnh thức vui vẻ. 
    Con thật phước may khi được là người tu học gần kề trong pháp Thầy dạy nhưng bản tâm con vẫn còn nhiều nhỏ nhen ích kỷ và ngã chấp chưa học được những đức tính cao đẹp của Thầy và các Chư Vị Đại Bồ Tát, Ngài Xá Lợi Phất trong câu chuyện trên là những hình ảnh thật đẹp về người tỳ kheo trí huệ bậc nhất thượng thủ kề cận bên Đức Phật Ngài sẵn sàng từ bỏ mọi thứ ngay cả đôi mắt để thực hiện được pháp vô ngã. Con nguyện mong tấm gương của các Ngài và tấm gương của Thầy luôn chiếu sáng trí huệ nội tâm của chúng con, những bài Pháp và cũng là những câu chuyện về sự sống tu hành của các Ngài đang dìu dắt chúng con được sáng suốt học hỏi và càng thêm tôn Kính Đức Phật mong nguyện phát tâm từ bi hỷ xả trong cuộc sống hiện tại. 
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm 

  • comment-avatar

    Thưa Thầy nay con được đọc lại bài Pháp con lại tự hỏi mình thêm một lần nữa. Mình có muốn tu hạnh đại thừa ? Có dám học theo hạnh của Ngài Xá lợi Phất bố thí xả ly tất cả của cải vật chất lẫn thân mạng bố thí đi đôi mắt cứu giúp người trị bệnh để được thành tựu đạo hạnh của mình.
    Về bản thân con thực chất ngay cả một việc làm nhỏ con cũng sinh tâm lười nhác sợ hãi thì con chẳng thể làm được việc gì. Con luôn so sánh mình với người khác, thấy mình kém cỏi, kém phước, nghiệp nặng, nghèo khó nhưng con cũng quên mất rằng trong cái nghèo khó ấy, trong cái hoạn nạn của nửa chặng đường cuộc đời con đã thực sự được Phật được Thầy trao cho rất nhiều phước báu công đức trí huệ, nhờ có những ân huệ phúc lành ấy mới có được tâm đạo được âm thầm lớn lên, nên lúc này con hiểu rằng thay vì lo sợ mình không bằng người khác, sợ mình không làm được mà bỏ cuộc con nên tự phấn chấn cảnh tỉnh lại tâm mình để dũng mãnh tu tu cho chính mình trước tiên để chiến thắng chính cái tự ti, ngã mạn chấp chặt nhiều đời kiếp, tập nghiệp tập khí sâu bên trong mình.
    Từ trong cuộc đời của Thầy qua từng câu chuyện chân thực nhất Thầy đã trải qua biết bao muôn ngàn khó khăn vinh nhục nhẫn nại để đạt đạo, để có được trí huệ Kiết Tường những năm tháng đó con đã từng được nghe, từng nguyện khắc ghi, từng vội vã lãng quên nhưng giờ những đạo hạnh của Thầy lại trở về trong tâm con thắp sáng con đường con đi.