Có lần Thiền sư Bàn Khuê đã ngồi thiền nhiều đêm dưới một giá treo cổ trong một khu vực hành hình , để thử tâm mình. Sau đó, sư nằm trên bờ đê bao quanh một bãi quây ngựa.
Tình cờ có một chiến sĩ đang đánh ngựa trong bãi. Thấy thế, Bàn Khuê quát to.
-Ê anh nghĩ anh đang làm gì đấy?
Chiến sĩ nghe tiếng quát của thiền sư nhưng không thèm để ý. Quất ngựa, anh ta phi nước đại qua mặt Bàn Khuê. Thầy quát lần nữa.
-Ê anh nghĩ anh đang làm gì đấy?
Ba lần như thế, chiến sĩ ngưng lại và xuống ngựa. Đến gần Thiền sư, bấy giờ anh ta mới thấy rằng Bàn Khuê không phải là người thường. Chiến sĩ nói.
_ Thầy vừa hét tôi. Thầy có điều gì muốn nói chăng?
Bàn Khuê nói:
– Thay vì đánh con ngựa chứng của anh, tốt hơn tại sao không tự đánh mình và luyện tâm cho chân chánh.
Những nụ cười thiền – Viên Chiếu
Đúng là con ngựa chứng ở ngay chính mình thì ai đánh, ai cầm cương, ai rèn luyện cho nó? Chỉ có chính mình mới tự biết mình để mà đánh, đề mà cương nhu, để mà rèn . Thiền sư Bàn Khuê là bậc đại trí, Vị thấy trò đời thế gian ai cũng dụng tâm để điều khiển kẻ khác, mà ngay chính mình còn chưa biết mình là ai thì chắc chắn sẽ bị thua trận, hoặc thất bại bởi chính tay mình. Cho nên ngay đây với những người dụng tâm tu học thì chúng ta phải thật sự thấy biết rõ ràng ngay chính nơi mình, biết rõ rành tường tận nó thì mới mong điều khiển được trò vui của thế gian này mà không bị thất bại bởi nó.
cuiyang07
COMMENTS
Thầy nói với tôi rằng: Trò đùa của thế gian hay trò đùa của tâm thức. Ai chủ động được ngay nơi đó mới là ông chủ của vũ trụ tâm chính mình. Thế gian lắm kẻ dại khờ, họ tưởng rằng họ đang hơn thua với thế gian, họ đang danh lợi bạc tiền với thế gian, họ đang vui vẻ với thế gian để mang hạnh phúc về cho mình. Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới làm những điều như vậy. Nhưng thật đáng tiếc cả thế gian này phần đông là như vậy. Họ đang tự hủy hoại chính mình,đang hơn thua với chính mình, đang gian tham với chính mình, đang ái luyến ôm ấp chính mình …. thay vì tưởng rằng những điều đó đem lại hạnh phúc cho mình nhưng sự thật phũ phàng chỉ toàn những đau khổ…cho nên họ mãi mãi kiếm tìm, càng kiếm tìm thì càng đau khổ, hạnh phúc đâu chẳng thấy.
Chỉ khi dừng lại, họ dừng lại bình tâm họ sẽ thấy rằng hạnh phúc chính là khi dừng lại và họ sẽ thấy những điều tuyệt vời đó ở nơi chính họ không phải là những thứ kia.