Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTiêu ĐiểmTổng nhiếp Mật tông - Thiền Tông - Tịnh Độ Tông

TÔI LÀ AI? – VIÊN NGỌC TÂM MẬT

Cuộc đời của một con người ước chừng 60 năm, đây là số tuổi thọ quân bình. Sáu mươi năm cho một cuộc đời ta đã làm gì? Ước tính Ta đã ngủ đi 30 năm, làm việc 15 năm, ăn uống sinh hoạt các cái 10 năm nữa. Còn lại 5 năm để tu học nếu ta giác ngộ và có một hoàn cảnh sống lành mạnh, ít bệnh tật.

Chúng ta hãy khách quan để phân biệt vấn đề sanh tử này đi. Khi chúng ta nhìn chân thật vào nó, các bạn sẽ cảm thấy rùng mình ghê sợ khi bóng đêm tử thần đã ở kề cận bên ta. Sự vô thường luôn ẩn hiện trong từng cuộc sống, từng niệm tưởng. Cứ một phút, một giây ta suy nghĩ về ý niệm này rồi lại một phút giây khác với ý niệm khác cứ như thế. Hết cười vui rồi lại khóc. Hết thương cảm rồi lại xa nhau. Rồi thành tựu, rồi đổ vỡ, thất bại. Như vậy, sự vô thường đó nó đang sanh diệt thành một mắc xích vô thường chúm nắm cuộc đời ta. Và trong những giờ phút giây đó, sự đau bệnh, già chết cũng len lỏi vào thân thể trong từng phút, từng giây. Những tế bào vi sinh kia cũng đang sinh diệt, chuyển biến luôn như dòng nước chảy xiết thật kinh khủng. Một con người thường cũng sẽ thấy sự sinh diệt vô thường qua một mạng sống con người sanh rồi già, bệnh chết. Thấy sự sinh diệt vô thường của những chiếc lá vàng rơi, những trận động đất biến chuyển cồn hóa vực, vực hóa cồn. Còn nếu ta giác ngộ để chuyên tu sâu vào tiềm thức sẽ thấy sự biến chuyển sinh diệt của Vũ trụ, vạn hữu con người qua những vi sinh, nguyên phân từ.

Cuộc sống sinh diệt luân hồi như vậy đó mà chúng ta cứ chấp thật tướng của hình hài, xác thịt này. Rồi từ đó nảy sinh ra sự tham, sân, si. Rồi phải tạo dựng đắp bồi cho thân tướng này tươi đẹp. Ai đụng vào, sợ nó bị hư hoại phải tìm đủ mọi mưu chước, ý niệm khác nhau. Rồi si mê vào những ý niệm, ý thức hệ đó mà bảo thủ –  Từ đó Si ra đời. Ai đụng đến thân này, ý thức hệ này là bắt đầu nổi sân lên. Mới ban đầu thì dùng khẩu miệng đấu lý, đấu pháp. Lần lượt tranh hơn thua rồi đến chửi, mắng, rủa nhau. Ý niệm luôn thay đổi xây dựng trên ý thức hệ trí thức dùng đủ loại ngôn từ diễn đạt ý niệm, hình tượng đế tác động đến người khác. Nếu bằng miệng, bằng ý không có hiệu quả, không làm cho đối phương (ngã sở) nhượng bộ thì bằng thân. Khi thân ra đời là dùng tay chân tác động, đánh đập để bảo vệ ý thức hệ ngã chấp kia. Một mình không đạt đến ý niệm, không bảo vệ được ngã chấp của mình thì sẽ xây dựng đứng trên nền tảng ý thức hệ tụ họp phe phái để đạt đến ngã chấp của mình.

Cuộc sống là như thế, chúng ta nên khách quan nhìn lại mình thừ xem. Dù cho ta tu có mấy chục năm đi nữa, dù ta có là một vị sư trụ trì, một tu sĩ gì đi nữa mà chúng ta vẫn còn ngã chấp thì chúng ta vẫn chưa phải là một người đệ tử của Đức Phật.

Một chuỗi thời gian, một con đường tu học đi qua, người ta chỉ dùng có một loại thước đo để đánh giá để đánh giá toàn bộ quá trình tu học của người đó bằng loại thước đo Ngã chấp. Tu càng nhiều, càng lâu thì phải có sự hao mòn của ngã chấp, phải ngộ thấy vạn sự, vạn vật này luôn cả cái tâm thức của ta cũng chỉ là một sự duyên hợp. Thân ta do đất nước, gió lửa, do nhiều tế bào, do nhiều vi sinh cấu tạo hòa hợp nên. Rồi tạm mượn danh xưng là anh A, chị B. Nhưng thực tế nó không có tướng chân thật của nó. Nếu có chúng ta không bị sinh, lão, bệnh, chết. Không bị qui luật thành, trụ, dị, hoại, diệt chi phối ta. Trong thân ta hằng ngày, hằng giờ, có biết bao lần sanh diệt. Cứ hết tế bào này sanh rồi đến tế bào kia diệt. Rồi phản ứng này đến phản ứng khác luôn chi phối ta. Rồi tâm thức cũng vậy, chuyện vui đến đi, chuyện buồn lại đến. Nó như hai anh em sinh đôi. Người anh mang sự vui đến rồi thì người em mang sự buồn đến. Tâm thức luôn biến chuyển, luôn đem vào tâm thức ta những ý niệm giả hợp, hư dối. Và ta cũng luôn thể hiện lên những ý niệm giả hợp, hư dối, giả danh duyên hợp, không tự tướng. Chúng ta, cứ luôn chấp giữ những ý niệm, những hình danh, sắc tướng trên cho nó là thật, có. Rồi từ đó chấp chặt vào, cứ chạy mãi theo những cái giả hợp trên quên mất đi bản tánh chơn thật, bản tánh chơn giác hằng có trong mỗi ý niệm trên. Trong mỗi ý niệm giả hợp trên, mặc dù nó không có thân tướng. Nhưng nó có cái giả tướng của nó. Mà cái gì để biết cái giả tướng trên. Trong cái mênh mông của sự giả tướng trên luôn có cái biết ở trong từng niệm tưởng kia.

Khi chúng ta thấy một đóa hoa thì cái đầu tiên biết cái đóa hoa đó là cái giác. Nếu chúng ta tiếp tục phân biệt đóa hoa đó là hồng, là trắng, là đẹp, là xấu thì nó sẽ là một chuỗi cái biết của sự sanh diệt đặt trên nền tảng sanh diệt. Chúng ta đi ra chợ, mỗi tiếng động đến tai ta đều biết hết. Nhưng đừng bao giờ phân biệt nó tốt, xấu, ghét thương thì chúng ta sẽ có cái biết giác. Mà cái biết giác đó ở trong mỗi nơi, mỗi chỗ chúng ta đều có cái gíac, cái biết đó. Để đi vào chiều sâu của nội thức các bạn nên dùng cái biết trên “Cái biết không phân biệt”. Khi mỗi niệm nổi lên, bạn nên biết cái niệm tưởng đó bằng cảm xúc nghe “Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm”. Thí dụ như khi chúng ta đang ngồi tĩnh tọa để niệm chú thì tự nhiên trong tâm ta nó nổi lên vô số ý niệm khác nhau nào là ngày mai làm gì? đi đâu? Gặp ai, rồi nghe lại những âm thanh vừa tai như người ta khen ta, nghe những âm thanh không vừa tai người ta chê ta. Rồi cảm giác, đau mỏi, nóng lạnh. Vọng tưởng, ý niệm nó cứ kéo nhau đến liên tục như vậy làm cho ta khó tu niệm. Nếu ta không tỉnh giác biêt đó là vọng tưởng thì nó sẽ dẫn ta đi mất vào một câu chuyện nào đó, làm cho ta không niệm chú được. Trong trường hợp này các bạn nên tỉnh tâm chỉ biết đó là vọng tưởng, duyên hợp do nhiều chi tiết, tình tiết, sắc thanh, cảm xúc tạo nên thôi chứ không cần phải trừ nó. Khi biết như vậy là các bạn đã ly được nó vì trong kinh viên giác nói rằng: “Tri huyễn tức ly huyễn”, biết cái huyễn tức là ly cái huyễn. Trong trạng thái nội thức diễn ra như vậy, các bạn nên nghe những niệm tưởng cảm xúc đó nó nói lên “Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm”. Thí như khi ta ngồi trì niệm, đọc thần chú, tự nhiên cảm giác đau thương nó đến bạn nên quán cảm xúc đau thương đó là Thần chú Chuẩn đề. Mới ban đầu rất khó nhưng dần dần về sau thì sẽ được, ráng cố gắng ẩn nhẫn sẽ thành tựu. Khi cảm xúc đau thương đó nó biến thành cảm giác nghe thần chú Chuẩn đề rồi thì ta tiếp tục nghe những cảm giác, các niệm tưởng khác nhau. Dần dần những ý niệm nào cũng nghe Thần chú Chuẩn đề thì khi đó ta không tu nhưng tu “vô công dụng đạo”. Mỗi mỗi xung quanh đều nghe âm thanh thần chú Chuẩn đề. Khi đó mỗi cảm giác, mỗi pháp thiện ác, vui buồn đều bình đẳng trở về với cái thật tướng chơn thật không sanh, không diệt.

Lúc đó, ta mặc tình, mặc sức đi tới, đi lui, ra vào tự tại để làm lợi ích cho vạn vật. Luôn luôn tĩnh lặng, lặng giác thể đã hình thành thì khi đó không có ngày đêm, không gian, thời gian, không tịnh, không động, không xa, không gần. Thậm thâm vi diệu pháp. Trăm năm ba vạn sáu nghìn ngày Thần chú Chuẩn đề vẫn luôn di động, Đức bổn tôn của ta đã hiện thực trong vô thủy, vô chung.

Cư Sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí

COMMENTS

WORDPRESS: 7
  • comment-avatar

    Dưới sự hướng dẫn của Thầy, con đều ngẫm nghĩ rất kỹ để hiểu cho rõ. Để quán sát lại mình, thực hành lời dậy của Thầy. Những giây phút được nghe thầy dậy con đều được gặp và thực chứng trong đời sống. Áp dụng và thực hành quán tưởng nó. Thật vi diệu và giúp con vượt qua cái bản ngã . Lời dậy của thầy giúp con đường đời đường đạo con sáng lên từng ngày. 
    Nam mô bổn sư kim cang kiết tường
    ?????
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm

  • comment-avatar

    “ Ráng cố gắng ẩn nhẫn sẽ thành tựu” con xin khắc ghi lời dạy của Thầy để bước vào sự thực hành. Có lần Thầy từng dạy về việc nhẫn nại khi tu, chữ nhẫn qua lời Thầy từng dạy mà con còn nhớ hiểu được là chữ nhẫn nó như là một cái mũi dao mũi kim đâm vào trong cái tập nghiệp thói quen của mình mà mình muốn thay đổi, mới ban đầu sẽ thấy rất khó chịu, nhức nhối trong tim vì phải rũ bỏ đi cái thói quen chấp chước đó nhưng chỉ cần ẩn nhẫn một thời gian, thời gian dành cho việc tu tập trì niệm càng nhiều tâm càng nhẫn nại, tập khí càng mau chuyển hoá, không nhanh không chậm người tu cần bình tĩnh tỉnh giác để quán xét lại hành trạng tâm thức nhẫn nhục nằm gai nếm mật. Trong trông gai thử thách sẽ nếm được trái mật ngọt là mật Pháp đà la ni. 
    Nam Mô Bổn Tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề 
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum

    • comment-avatar
      kimcangdaonang 4 năm ago

      Bào mòn được Ngã Chấp người hành giả trì niệm quán tưởng thấy thật rõ nội thức của mình những vọng tưởng nổi lên chúng đến chúng đi ta chỉ biết và niệm chú Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đê Ta Bà Ha.Bộ Lâm.trong con ngã chấp ngã mạng vẫn còn đầy đủ chỉ có mật chú mới phá chấp đi được ngã mạng trong con.Thầy đã cho con cái cần rồi giờ con chỉ việc ngồi câu thôi 
      Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
      Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm 

  • comment-avatar

    Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum. Úm A Hùm…

  • comment-avatar

    “Tu càng nhiều, càng lâu thì phải có sự hao mòn của ngã chấp, phải ngộ thấy vạn sự, vạn vật này luôn cả cái tâm thức của ta cũng chỉ là một sự duyên hợp.”- Kim Cang Kiết Tường.
     Tu càng lâu người hành giả đó phải có sự hao mòn ngã chấp. Đó là lời của Thầy và chúng ta có bao giờ tự hỏi mình rằng, ngã chấp của mình có hao mòn chưa. Nếu chưa thì phải xem lại chính bản thân mình xem ti đã đúng pháp chưa? Thực hành có tinh chuyên chưa…. nếu chưa có câu trả lời sẽ thật ngỡ ngàng khi chính bản thân bạn hay tôi chưa thấy được cái ngã là gì. Bởi chưa thấy nên chưa hao mòn cái ngã. Cái thấy đó mà bạn thấy chỉ trên văn tự hay sự thực hành chứng ngộ nó .

    Chỉ đơn giản thấy cái ngã chưa là biết bạn biết tôi tu tới đâu.
    Thầy luôn có những Kim Chỉ Nam cho người hành giả nắm lấy để đi. Chúng ta hãy kính tin nắm lấy Kim Chỉ Nam đó mà đi chắc chắn bạn sẽ tới . 
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm

  • comment-avatar
    Kim cang phổ như 4 năm ago

    Con xin mạn phép chia sẻ ngày đầu tiên con được Thầy điểm đạo đó là một ngày con vẫn luôn ghi nhớ.
    Đó là buổi trưa một ngày hè chúng con lên thọ nhận Pháp bảo Thầy trao. Trong đàn lễ trang nghiêm có rất nhiều người cùng được Thầy trao Pháp. Khi đó Thầy mặc bộ đồ nâu mọi người đều hoan hỉ vui vẻ. Trong đàn lễ thọ Pháp đó bên cạnh Thầy là chậu nước gồm có rượu với những cánh hoa Thầy dải nước và trao cho từng người mọi người đều thành kính đón nhận trong niềm vui an lành. Rồi cũng đến lượt chúng con lên thọ nhận Pháp bảo đó là ngũ Bộ chú Thầy trao lúc đó trong tâm thức con vừa hứng khởi vừa lo lắng. “Thầy bảo con cứ quỳ lạy đảnh lễ trang nghiêm niệm thầm Đức Quan Thế Âm Bồ Tát rồi có lực tác động thì con bước lên để thọ nhận Pháp bảo”Đến bây giờ con mới hiểu vì trong thời gian ngắn ngủi đó tâm thức con có hai mặt mình bước lên thọ nhận hay đứng lại đây trì niệm cuối cùng con vẫn trọn quỳ im tại đó. Sau cùng Thầy vẫn đứng bên khích lệ và điểm đạo trao cho con Pháp bảo. Mãi sau này con mới biết rằng dù được trao Pháp bảo dù được mười Phương chư Phật , mười phương chư vị Bồ tát…. gia hộ mà mình không tự bước lên là do bản thân mình còn đa nghi còn ngã chấp không có sự kính tin trí Huệ kém cỏi. Nhưng chính những điều đó đã được Thầy thể hiện lòng Đại từ Đại bi chỉ ra cho chúng con biết đến con con đường Phật đạo, con đường của sự thoát mọi khổ đau, con đường của ánh sáng màu nhiệm, con đường trí Huệ không thể nghĩ bàn … Con cám ơn Thầy đời đời kiếp kiếp con nguyện luôn được cúi đầu dưới chân Thầy :
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
    Úm Lam
    Úm Xỉ Lâm
    Om Ma Ni Padme Hum
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm
    Úm A Hùm
    A Mi Đà Phật
    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
    Nam Mô A Di Đà Phật
    Nam Mô Di Lặc Vương Phật
    Nam Mô Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường…!!!