Đại học Nananda – Ấn độ
Tôi nhớ có lần tôi hỏi Thầy: Thưa Thầy khi người tu sĩ họ tu đến một mức độ nào đó trong sự chứng đạo vì họ thể hiện lên được năng lực giáo lý phạm hạnh người tu được quỷ thần, chư thiên cảm mến. Nên thì đi đến đâu thì thường cũng được chư Thiên, chư Thần đến cúng dường, đảnh lễ. Hoặc những vị chân tu ở đây hữu hình họ có thấy được vị đó chăng?
Thấy nói với tôi rằng : Nếu người tu dứt sạch vọng tưởng, đến chỗ vô ngại thì Chư Thiên, chư Thần cũng không thể thấy được họ. Ở chỗ này tu nó có nhiều cấp độ thể hiện khác nhau giống như câu chuyện của Ngưu Đầu Pháp Dung trước khi gặp tứ tổ Đạo Tín. Ngài Ngưu Đầu Pháp Dung tu pháp quán từ bi, lòng từ của Ngài ban khắp nên chim chóc cảm nhiệm được an vui tròng dòng năng lực từ bi đó. Nên hái hoa trái đem đến cúng dường Ngài.
Khi gặp tứ tổ Đạo Tín dạy Ngài buông hết kiến giải hai bên có không phám thánh. Ngài tu một thời gian hết sạch hết đối đãi, từ đó chim không cúng hoa trái nữa.
Ở chỗ này nhiều người chưa thấu lý đoạt thiền sẽ có chỗ hiểu lầm sinh nghi như ý niệm của em hỏi vậy. Trước Ngài tu cao đạt đạo nên có phước được chim chóc cúng dường, sau Ngài tu dở nên chim không còn cúng dường nữa. Hiểu như thế là sai, vì tu tới chỗ không còn thấy hai bên, vọng tình dứt sạch, chim làm sao thấy biết được? Vì không thấy biết nên không đem hoa trái đến cúng dường nữa. Nếu người tu còn để chư Thiên hay chim thú đem hoa trái đến cúng dường là còn niệm, còn quán còn ngã còn pháp vi tế chưa đoạt pháp đoạt người.
Nói đến đây phải nói ở chỗ người tu sĩ đến chỗ vô ngã làm chủ mọi sự động dụng tâm vũ trụ đó, thì họ có thể chủ động trong sự chuyển biến, quyền biến năng lực của Đức Phật để giáo hóa chúng sinh. Lúc cần họ có thể thị hiện biển bày năng lực đó để thu phục hoằng hóa, lúc không cần thì họ bế tàng. Thí như người ở tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống thì có thể bao quát thấy biết hết được sự động chuyển ở phía dưới một cách rõ ràng, còn người ở phía dưới nhìn lên thì không thể biết bên trên có cái gì diễn biến ra sao. Cho nên Trăm chim ngậm hoa một trường bối rối là vậy.
Còn hữu hình cũng vậy, cùng đồng tư tưởng chỉ một cái nhướng mày chớp mặt là họ nhận ra nhau. Còn không đồng tư tưởng thì có muôn ngàn cách chỉ bày cũng không thấy sự hiển hiện.
Kính thầy – Đạo Nhân Vô Tâm – Kim Cang Kiết Tường
NguyênThúy
COMMENTS
Tổ Dược Sơn đang ngồi trên tảng đá, Ngài Thạch Đầu hỏi : “ ở trong ấy làm gì thế?”
Ngài Sơn nói: “ một vật chẳng làm”
Ngài Đầu nói : “ như thế ngồi chơi nhàn tọa vậy”.
Ngài sơn nói : “ Nếu ngồi chơi tức là làm”.
Ngài Đầu : “ ông nói chẳng làm là chẳng làm cái gì?”.
Ngài Sơn nói: “ Ngàn Thánh cũng chẳng biết”.
Ngài Thạch Đầu nhân đó dùng kệ ca ngợi rằng:
“ xưa nay cùng ở chẳng hay danh
Nhận vận cùng nhau chỉ thế hành
Từ cổ Thánh Hiền còn chẳng rõ
Phàm phu há biết, nhọc lăng xăng”.
Tình lý rõ thấy nhau, nhưng cái danh chẳng lập, chỉ là hoá hiện để hoá độ thể hiện năng lực của giáo pháp Đức Phật. Đến chỗ rốt ráo này thì Thánh Hiền còn chẳng rõ biết hành trạng tâm vi tế đó, chỗ phàm phu làm sao thấy được mà lăng xăng nặng nhọc tìm dấu.
Qua cái nhìn còn mang phần tri kiến này, nhưng đó là dấu mốc hành trạng tâm thức mà đệ tử nguyện được theo nói gót “dấu giày không in”
của Đạo Nhân Vô Tâm .
Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm