Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTiêu ĐiểmCư sĩ Thanh Hùng

THIỀN QUÁN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ QUA CHỨNG ĐẠO CA – PHẨM 9

PHẨM 9

Chánh Văn:

Mani châu nhân bất thức
Như lai tạng lý thân thâu đắc
Lục ban Thần dung không bất không
Nhất lỏa viên quang sắc phi sắc.

Dịch Nghĩa:

Ngọc mani, người chẳng biết
Như lai kho ấy mình thâu được
Sáu đường thân dung không chẳng không
Một điểm sáng tròn, sắc chẳng sắc.

Ngọc Mani là ở đây Ngài nói đến tự tánh thanh tịnh mỗi người ai cũng có ngọc đó. Nó luôn luôn đi, ở trong từng giác niệm, trong mọi hành động. Khi chúng ta động chuyển thì nó quán soi lên sáng như ngọc và trong thanh tịnh nó cũng từng chiếu soi. Viên ngọc sáng này nó biết đi, biết nói, biết soi thấy tất cả, biết giảng kinh, biết thuyết đạo tùy ý, tự do tự tại, không một vật che lấp nó. Ngọc này nó có trong từng cá nhân mọi người nhưng vì chúng ta bị mê mờ, vô minh, chạy theo những vọng tưởng.

Trong cuộc sống, mỗi ngày, mỗi giờ, từng thời gian nhỏ nhiệm nhất cũng do ngọc đó sáng soi. Nó là cái biết thường hằng của ta. Nó không có phân biệt tốt xấu, sáng tối nhơ sạch gì cả. Nó luôn luôn chiếu soi thể hiện tự tánh thanh tịnh, người tỉnh giác. Họ không dính mắc chấp giữ một chi tiết vấn đề nào hay một pháp nào cả. Họ luôn sống bình đẳng trung đạo mặc cho sắc tướng vọng niệm xung quanh. Họ phát khởi mà họ không có chấp giữ một vấn đề nào cả. Rất thoải mái tự do ra vào trong vọng niệm. Vì họ luôn biết tất cả các pháp đều do duyên hợp giả tạo. Họ không nặng nề tự cảm xúc phân biệt bên trong bên ngoài. Nó biết như viên ngọc sáng kia sáng soi, sáng trong ngoài rất rõ rang. Ánh sáng đó nó không phân biệt nhơ sạch, thiện ác không năng sở, không người, không ta, không pháp. Vì chính tất cả những giác niệm vạn pháp đều là ánh sáng đó cả. Người tu về Mật chú Chuẩn đề “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm” cũng xông ướp thần chú Chuẩn đề trên tất cả sự vật như vậy. Hành giả phải biết ánh sáng mang “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Chín âm này ở mặt thô chúng ta không thể quán nó từng âm thánh như vậy mà chúng ta chỉ biết, cái biết Thần chú “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Chín âm phạn đó phải được rút gọn trong thời gian sát na, nghĩa là thời gian trong tích tắc đó người hành giả phải biết chín âm “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Một thời gian ngắn nhanh như vậy chỉ có con người tỉnh giác trong tích tắc đó biết chín âm đó bằng cái biết đó thì thân của mình không còn nữa ngay trong thiền định đó mà lúc đó cái biết đó là thân của mình. Mà là thân biết như vậy thì cái thân biết cùng thần chú Chuẩn đề là một và nó ở khắp mọi nơi. Ngay nơi đó cái biết cũng không còn nữa, để không còn cái cảm xúc của thân ý nữa.

Đạo Thiền gió thoảng mây bay
Xuân thu vạn dặm dấu giày nào in

Ở đây, không còn dấu vết nào cả để cho viên ngọc tự tánh thanh tịnh soi sáng.

Sáu đường Thần dụng không chẳng không
Một điểm sáng tròn sắc chẳng không

Viên ngọc tự tánh thanh tịnh sáng soi như vậy ở đâu cũng có trong vạn pháp. Viên ngọc như ý như vậy thì nó đầy đủ công đức diệu dụng không thể tính lường. Ngay nơi sáu căn, sáu cửa đó là sáu đường Thần quang, sáu đường Thần dụng luôn phóng ra diệu dụng viên tròn trong vạn pháp ngay nơi nhãn căn, tỷ căn, thiệt căn, thân căn, ý căn chạm vào sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp. Khi chạm vào như vậy mà không chấp vào các tướng tức là không có nhãn thức đề phân biệt tốt, xấu….Nhĩ thức không phân biệt lớn, nhỏ, thiện, ác, tỷ căn chạm vào vị cũng không phân biệt luôn cả thân ý cũng vậy thì cái diệu dụng của nó rất vi diệu không dính vào một tướng nào. Nhưng chỗ nào tướng nào cũng biết cho nên Ngài nói: “ Sáu đường Thần dụng không chẳng không – Một điểm sáng tròn sắc chẳng được”.Không dính vào một tướng nào cả nhưng từng giác niệm, từng tướng nào cũng biết. Nó thể hiện lên “Không chẳng không”, “Sắc chẳng sắc”.

Qua nội dung trên, chúng ta thấy trong mỗi người chúng ta ai nấy cũng có cái Phật tánh thanh tịnh đó. Khi người hành giả tu trì phải biết nhận cái thể biết đó, phải hết sức khéo léo trong tu tập thể nhập hòa tan với cái đó. Như vậy được thì người hành giả sẽ là những vị Bồ tát đi thỏng tay vào chợ độ sanh không bị các pháp vướng bận. Đi vào chỗ ràng buộc nhất để hóa giải những sự ràng buộc đó tự độ sanh. Lúc đó người hành giả sẽ tùy duyên mà hóa độ. Họ sẽ được tự do sử dụng các pháp để độ sanh. Vì họ không dính mắc vào một pháp nào cả. Cho nên, họ sở hữu được vạn pháp. Ở đây, nói đến cơ duyên, tùy duyên hóa độ. Nghĩa là gặp duyên nào thì tùy duyên mà độ sanh, thực hiện các pháp một cách thiện xảo.

Thiên sư Vân Nham đến chỗ Qui sơn, qui sơn hỏi:

– “Nghe nói là trưởng lão ở chỗ Dược sơn biết làm Sư Tử múa phải không?”.

Vân nham thưa:

-Dạ phải.

Qui sơn hỏi:

– “Vậy thường múa hay có khi nghĩ?”

Vân Nam thưa:

– “Cần múa thì múa, cần nghĩ thì nghĩ”

Qui sơn hỏi:

– “Vậy khi nghĩ thì sư tử ở chỗ nào?”

Thưa:

– Nghĩ, nghĩ!

Cũng như cậu chuyện trên, nếu sống tu học lúc có duyên thì múa, không duyên thì nghĩ., tùy duyên mà múa.Khi cần múa chúng ta cũng thấy nghe, hiểu biết. Khi duyên đến đối duyên thì thấy nghe, hiểu biết tức là lúc đó sư tử múa. Còn hết duyên thì nghĩ. Nhưng trong câu chuyện này, Ngài Qui Sơn hỏi một câu thật là hóc búa. Nếu người không chứng ngộ tự tánh thanh tịnh thì khó mà trả lời được. Ngài hỏi Vân Nham “Khi nghĩ thì sư tử ở đâu?”. Thật là vui khi người hành giả tu học được những bậc đại trí thức hỏi như vậy. Nếu chúng ta còn tỉnh thức, còn sự suy tính phân biệt theo nội dung, tình tiết (chấp pháp) thì ngay đó che mất đi thời gian sát na trực tính phát khởi. Ngay chỗ đó, tức khắc không một niệm tưởng suy nghĩ gì cả, ngài Vân nham trả lời: “Nghĩ nghĩ!. Một sự kiện trực giác trả lời. Như vậy mới là đúng là “Viên ngọc Mani tự soi sáng” – ánh sáng trong suốt trong và ngoài. Nghĩ, nghĩ ! ngay đấy là sự sống, sự biết hoàn toàn không dính mắc gì cả.

Nghĩ nghĩ! ở đây không nói chỗ nào cả một sự động dụng không nơi chốn “Ưng vô sở trụ, nhi sanh kỳ tâm”. Một câu trả lời xứng với, tự tánh thanh tịnh. Nếu mà nói Nghĩ, nghĩ! Có chỗ nơi thì sẽ bị trần duyên, rơi vào duyên, còn có dấu vết, hình tướng thể hiện. Khi đã thể hiện tức là thấy rồi sẽ bị trần cảnh dẫn đi. Khi đã bị dẫn đi thì đâu có nghĩ.Người hành giả tu học phải thấy, hòa nhập ngay chỗ nghĩ đó mới vào được nguồn tâm. Người hành giả chúng ta phải biết nơi mình có viên ngọc Mani tự tánh thanh tịnh.

Đảnh lễ tam muội lớn
Chẳng cầu được Phật Đạo
Chẳng lễ cũng chẳng khinh
Tâm chẳng sanh điên đảo
Chẳng ngồi chẳng lười biếng
Chỉ ăn không cần ngon
Tuy hoãn mà không chậm
Tuy gấp mà chẳng thô
Nay con gặp chí tôn
Cúi đầu vâng Phật dạy.

 

Bà Tu Đàn Đầu

 

Cư Sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu Chánh Trí

COMMENTS

WORDPRESS: 1
  • comment-avatar

    Làm thế nào mà chúng ta tâm cầu đạo mà chẳng sanh điên đảo, chẳng ngồi chẳng lười biếng, chỉ ăn không cần ngon, tuy hoãn mà chẳng chậm tuy gấp mà chẳng thô lời tổ Bà Tu Đàn Đầu, lời Thầy chỉ bày như thế hành giả chúng ta có khế hợp chăng?
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum