Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTiêu ĐiểmHuyền linh trong đạo pháp

Ánh sáng hư không


Xuân đến, xuân đi, xuân qua luyến tiếc vụng đường tu!

Những cơn gió rợn ghê người của đêm đông, đêm đen đã trùm lên vạn vật. Sương đã rơi ướt đẫm vạn vật!

Đêm hôm đó, tôi đến một căn nhà của một người bạn để giúp anh trị một chứng bệnh quái ác của một người dì tên Trần Thị Chi. Căn nhà nằm ở một xã nhỏ – Bến tre, nằm trong một rừng dừa. Chỉ có một con đường nhỏ độc địa duy nhất vào đến nhà. Anh bạn đến đón tôi ở đầu đường và dẫn tôi vào nhà. Khi gần đến nhà, không khí ở đây lạnh và rợn người. Thêm vào đó ánh sáng mập mờ, lập lòe của những con đom đóm lúc ẩn, lúc hiện bay lượn xung quanh lùm cây, ngọn cỏ. Những tiếng chó sủa xa xa của những căn nhà ven xóm.

Trên đường dẫn vào nhà có một ngôi miếu nằm cặp một con rạch. Miếu ở đây được che khuất bởi một cây Gừa to lùm xùm. Khi đi ngang qua miếu, trong tôi ẩn hiện lên với cái biết trong miếu đó có ba người. Đó là ba bà già tóc tai bù xù, họ choàng trên vai mỗi người một cái khăn bông màu đỏ. Mặt mày họ rất dữ tợn. Những linh ảnh đó làm cho tôi rất chú tâm. Trong tôi thoáng lên những hình tượng đó rồi tiếp tục đi tiếp.

Rời khỏi cái miếu đó khoảng 300 m thì chúng tôi đến nhà. Chúng tôi vào nhà chuyện trò qua lại bên chung trà với gia đình rồi tôi mới bảo người bạn dẫn tôi vào thăm bệnh cho Dì chi. Anh Châu dẫn tôi vào nhà sau rồi đến một căn phòng phía sau nhà tối om. Căn nhà đó có rất nhiều tiếng mèo kêu. Mặc dù, chúng tôi đi hai, ba người nhưng cảnh tối mờ mịt, lạnh lẽo, tiếng mèo kêu, đom đóm lập lòe làm cho khung cảnh thật ghê sợ!

Tôi hỏi anh Châu: “Tại sao anh không đốt đèn lên trong phòng đó?”.

Anh Châu trả lời: “Rất kỳ lạ là Dì tôi không cho đốt đèn. Đốt đèn lên là Dì tôi la lên. Khủng khiếp hơn! Đã một năm mấy gần hai năm qua, căn nhà này không có ánh đèn. Cơm và thức ăn cũng phải đem vào ban đêm Dì tôi mới ăn. Hiện bây giờ Dì tôi đang ăn cơm trong đó. Anh không tin cứ rình coi xem”.

Tôi nghe vậy hỏi tiếp: “Sao anh nói với tôi Dì anh không đi được nằm nay lâu lắm rồi. Và sao bây giờ lại nói Dì ăn đi ăn cơm?”.

Anh Châu trả lời: “Ban ngày, dì tôi nằm một chỗ, mắt nhắm lại. Hai chân và mình mẩy từ lưng xuống lạnh như nước đá, không cử động được. Nhưng ban đêm lại đứng dậy mở nồi bốc cơm ăn. Mà lạ là ăn hết cả nồi cơm. Lúc bà ta ăn cơm không biết mèo từ đâu đến đây rất nhiều và đến kêu nghe rùn rợn quá”.

Chúng tôi thổi đèn đến rình xem. Thì một cảnh tượng ma quái vô cùng. Một thân tướng gầy gò, quần đen, áo đen, tóc dài xõa bù xù, mắt hình như nhắm nghiền trong đêm. Hai tay bốc cơm trắng bỏ vào miệng. Những hạt cơm vun vãi ra đất nền, trên bộ quần áo đen lẫn lộn. Thật kỳ lạ. mèo của ai đó năm, bảy con từ đâu tụ họp đến. Mắt chúng sáng lên trong đêm đủ màu quá ghê. Trong miệng tội luôn niệm Thần chú Chuẩn đề. Một người đi chung với tôi thấy cảnh tượng đó tay chân lạnh ngắt, run lên bần bật, không dám nhìn cũng không dám một mình đi về. Cảnh tượng thật ma quái!

Chúng tôi bước đến mở cửa. Nghe tiếng động, bà ta trở lại giường nằm im thiêm thiếp. Đốt đèn lên thì thật bà ta là một cái xác chết hơn nữa người. Tôi bước đến khám cho bà ta quả thật bà ta không cử động, nhúc nhích gì cả. Nửa thân thể phía dưới không còn hơi ấm mà nó lạnh teo cơ hết rồi. Nó đã chết. Mạch không thấy đập, lâu lắm mới thấy một chút. Đó là mạch của người bị mượn xác. Tôi đang loay hoay khám bệnh thì phía bên trái tôi có một luồng gió thổi. Một bóng đen, rồi hai, ba bóng đen đến ngồi trên giường. Ba linh ảnh đó là ba bà già trong miếu khi nảy tôi thấy. Ba người đó ngồi xếp bằng, tay kiết ấn đọc Thần chú bổn môn của họ. Khi họ đọc như vậy thì hai người nhà theo tôi lúc nảy đều bị nhập xác. Hai người đó là hai anh em là Anh Châu và anh Hải cháu của người bệnh kia.

Anh Châu bị một bà lão nhập xác dữ tợn chỉ vào tôi: “Ông ở đâu đến đây mà phạm vào giới điều ở đây? Đến đây không hỏi han gì cả. Đi…đi mau thôi ta sẽ bẻ cổ”.

Tôi nói với bà ta là tôi đến để khám bệnh, điều trị cho bệnh nhân chứ có làm gì đâu mà xin phép xin tắc. Bà ta nói: “Khám bệnh sao kiết ấn, đọc chú”.

Tôi nói: “Đó là để hộ thân cho tôi thôi chứ không có ý gì với ai cả”.

Bà ta nói càng lúc càng dữ tợn: “Ta bảo là phải đi khỏi nơi này ngay. Xác này là do ở đây quản lý cấm ai đụng vào. Do nó bất kính với chúng ta. Dám làm ô uế nơi ta ở. Ta phải giữ xác nó lại”.

Tôi hỏi: “Bà ta làm gì quí vị mà phải đối xử tàn nhẫn như vậy?”.

Bà ta trả lời qua xác anh Châu: “Nó tắm rồi phơi đồ nơi cây ta ở”.

Tôi nói: “Như vậy thì có gì đâu mà phải làm hại người như vậy. Hại người sẽ bị quả báo. Cho dù quí vị là quỉ Thần đi nữa thì cũng sẽ bị quả báo. Có vay thì phải có trả. Tước vị phẩm trật quỉ Thần của quí vị mặc dù so với người Trần thì cao cả nhưng so với Chư tiên, chư Thiên thì thua rất xa. Ở những cảnh giới trên, rất đẹp lộng lẫy không cần phải sửa sang chỗ nơi sạch đẹp mà nó tự vẫn sạch đẹp. cảnh trí thanh nhã, mát dịu. Cảnh giới Địa Tiên cũng có những cung điện nguy nga, đủ màu sắc ánh sáng. Ăn mặc, thân tướng đều sạch đẹp. Thân tướng bằng ánh sáng. Vật chất xung quanh bằng hương thơm, trân báu tạo thành. Còn ở cõi trời còn đẹp, thanh tịnh, nhẹ nhàng gấp bội lần như ở cảnh Địa tiên trên. Quí vị hãy bỏ đi những ngã chấp, lòng sân hận để tu học, đạt thành quả phẩm, sống trong ánh sáng của Đức phật đi.

Nghe tôi nói như vậy bà ta qua xác anh Châu liền kiết ấn lia lịa nói: “Nói hay lắm. Thắng ta rồi mới tin”.

Thật là bi đát! Không tự nhiên vào đây rồi mang họa. Nghĩ bây giờ chạy cũng hết đường, mà ở lại thì cũng không xong vì bà ta làm ghê quá! Tôi nghĩ như vậy. Thôi thì chỉ còn lại một con đường là trì chú, kiết ấn hộ thân. Thì thật linh nghiệm, tôi kiết ấn Chuẩn đề, đọc niệm Thần chú Chuẩn đề thì những lần bà ta đánh ấn vào thân tôi không có gì cả (Lần đầu tiên vào trong hiện tượng lạ lùng này). Lúc đó, từ ấn Chuẩn đề tay tôi chuyển kiết ấn liên tục, trong liên hoa ấn, bất thần đánh vào hai người trên té vào vách khiến họ tỉnh lại mặt ngơ ngơ, ngáo ngáo không biết gì cả.

Tôi mới bảo hai người họ: “Thôi, thôi đi mau. Ở đây một hồi mang họa. Họ cố chấp quá!”. Tôi vừa nói xong thì hai người kia bị nhập xác trở lại. Mắt tôi thấy linh ảnh qua hai vị đó là hai vị tướng rõ ràng, chỉ tay vào tôi nói: “Sao dám đánh đệ tử của ta. Ta đến đây để bắt ngươi đây”.

Tôi chưa kịp nói là hai ông đó đã đánh tôi rồi. Tôi thối lui vào vách. Mặc dù, họ đánh tôi như vậy nhưng thân, tâm tôi không bị gì cả vì nhờ tôi đã dùng ấn Chuẩn đề hộ thân trước đó. Trong những giờ phút hết sức nguy hiểm và quan trọng này, tâm tôi rất tỉnh, quán cái tâm mình vào cái biết. Chỉ cần sơ suất nhỏ thôi sẽ đưa mình đến chỗ khùng khùng, điên điên hết tu học được. Giờ phút cấp bách đó, tôi vội cởi áo khoác ở bên ngoài trùm hai tay lại ngồi xuống kiết ấn khế bí mật (Ấn khế bí mật này là ấn Thượng của ấn Chuẩn đề). Thật là nguy nghiêm ngồi xuống niệm chú. Oai lực của Thần chú và ấn tướng rất dũng mãnh làm cho hai người đó vừa ôm đầu, vừa la, vừa lạy tôi. Tiếng la khiến cho cả nhà đều chạy xuống nhà sau. Hai người đó vừa lạy, vừa kêu xin tha. Lúc đó, tôi nói những tràng tiếng phạn, nói rất nhiều. Giảng cho họ nghe về diệu lý của Phật pháp. Họ từ từ ngồi xuống xếp bằng im lặng. Một hồi lâu họ lạy tôi rồi xuất ra đi.

Sau khi hai vị kia xuất đi thì bà Dì chi cũng trút hơi thở cuối cùng. Vì sao? Vì lâu nay đã bị chiếm xác, trên thực tế bà đã chết từ lâu.

Ấn khế bí mật này có công năng rất lớn. Khi người hành giả kiết ấn này đọc Thần chú, chư Thiên đi ngang qua cũng phải dừng lại để nghe và đảnh lễ ấn kia. Ần này được một người Thầy hoặc một thiện tri thức ở hữu hình truyền trao lại. Khi trao ấn pháp này, chỉ có một người trao và người nhận được nhìn thấy ấn này. Xung quanh bao phủ kín đáo bằng vật hữu hình và được che phủ bởi chư vị hộ pháp.

Người tu Mật tông có khi cả đời người hay trong vô lượng kiếp cũng chưa được trao ấn khế bí mật này. Người được trao nhận từ hữu hình xong rồi. Qua thời gian tu học sẽ được thọ nhận bí mật tiếp mới đủ khả năng hoằng hóa đạo pháp, đủ năng lực siêu hình.

Hôm nay, trong bài này xin nói ra chút ít để quí bạn đạo tâm có những ý niệm tốt về Mật Tông, cố tâm tu học.

Trước kia tôi viết rất nhiều câu chuyện huyền linh, nhưng qua thời gian chia sẻ cũng với quí bạn đạo tâm vế pháp Chuẩn đề. Thấy lòng mình cũng nên nói một chút gì về ấn khế (Ấn thượng Chuẩn đề).

Mùa Xuân bước qua, năm mới đến, bài viết này, công đức viết bài này xin làm món quà pháp hồi hướng về tất cả pháp giới chúng sanh trọn thành Phật Đạo.  Mong công đức của bài này, hiển hiện phước báu đến cửu huyền thất tổ được siêu thăng tịnh độ. Từng cá nhân thành viên phước đức viên thành, an lạc, hạnh phúc, trí tuệ tăng trưởng. Phước báu trên sẽ hiển hiện trong cuộc sống của quí bạn, mặc dù ở nhân gian nhưng cũng như đang sống trong Cực lạc quốc.

Cư Sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí

COMMENTS

WORDPRESS: 2
  • comment-avatar

    Mỗi câu chuyện của Thầy luôn ẩn chứa nhiều bài học ở nhiều khía cạnh khác nhau,và ở những thời điểm khác nhau đệ tử chúng con có thể rút tỉa cho mình.Thông thường mọi người hay nói Mật tông luôn ẩn chứa những mật pháp,nên không ai bảo ai,biết mà không nói,hoặc không biết để mà nói.Thì ở đây,Ấn Khế Bí Mật được Thầy chia sẻ sơ qua cũng phần nào cho chúng con được hiểu một phần nào đấy sự vi diệu của oai lực,trí lực của Mật tạng,của Ấn khế.Nơi Thầy,đệ tử cảm nhận rõ sự tự tại,vượt qua ranh giới của hiển và mật,tâm tự tại hiển mà mật,chỉ là sự biểu hiện,ẩn tàng.
    Thật sự để mà tán thán công đức vi diệu của Mật chú và Ấn tướng Ấn khế bí mật thì chúng đệ tử chẳng thể nào dùng phàm trí phân biệt để mong hiểu thánh trí.Nhưng nơi đây,đệ tử nhận thấy đó là phong thái tự tại của một bậc chân tu.Rơi vào hoàn cảnh nào,Thầy cũng chủ động,cũng dùng tâm quán biết,chính đây là một bài học rất lớn cho con.Điều này chẳng thể nói suông hay cố tỏ vẻ được.Nó phải được huân tập trong giác niệm sự sống,một cái biết Thần chú là sự sống của người hành giả.Chính cái biết này xuất sinh diệu dụng thần lực,trí huệ.Để rồi Ấn khế bí mật,hay Đại không thủ ấn biểu lộ oai đức Như Lai để giáo hoá muôn loài.
    Đệ tử xin đảnh lễ tôn kính Người!
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm.
    Om Mani Padme Hum.

  • comment-avatar

    Để sinh ra làm người đã là một phước báu nhưng cuộc đời, số mạng vẫn rất mong manh trước sóng gió nghiệp tập, nhân quả và càng thấp bé trong thế giới tâm linh. Qua câu chuyện của Thầy, giáo pháp của Chư Phật đã thể hiện lên sự Đại từ – Đại bi – Đại hùng – Đại lực, vừa là cảm hóa chúng sinh vừa trấn áp những sự ngã mạn, hung dữ của quỷ thần. “Sinh ra để làm người biết Đạo” – như Thầy nói, quả là một ân huệ, phước báu đối với mỗi người và hình ảnh của người cư sĩ hiện lên thật cao quý, tôn kính!
    Công năng, năng lực của Mật chú Chuẩn đề “Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum” sẽ giúp người hành giả tìm được sự an lạc, thanh tịnh và chuyển hóa thân tâm đạt được những quả vị cao đẹp hơn!