Ngay đây, bảo chúng ta buông bỏ tứ đại xuống đừng chấp giữ thì được tự do, tự tại. Đây là một điều tất cả chư tăng, ni phật tử người tu theo Phật đạo ai cũng biết cái giáo lý đó. Nhưng có mấy ai lại làm được chuyện đó. Vì ai cũng bảo thủ cái thân mạng này, cái ý niệm này nó nằm ngay tại mình. Nó hiển hiện như vậy đó. Cho nên, mọi người chúng ta đều cho đó là thật cả. Tay này đụng chạm vào vật mềm thì êm dịu, cả đầu, mình chân cũng vậy. Hằng ngày, mọi ý niệm đến trong từng giờ, từng phút, cái đầu, tâm thức, ý thức, trí tuệ ngay đó đều phân biệt giải bày rất rõ ràng rành mạch từng vấn đề. Diễn tiến ý niệm như thế đó, mà bảo thân tứ đại này là giả hợp. Bảo rằng hãy bỏ nó đi thì đó là một điều khó tin, khó làm đối với mọi người.
Những hiện tượng trên, nó đều thuộc về phần thô. Còn người tu càng đi sâu vào nội thức thì cái ngã, cái tứ đại trên nó biến hiện rất vi tế. Tất cả những sự kiện vui buồn, đau khổ thiện ác diễn biến ra người hành giả họ đều xả bỏ tất cả. Nhưng họ chỉ cần có một chút cảm nhận là điều đó đúng, vui thì ngay đó người hành giả đó đều không bỏ qua được ngã chấp, pháp chấp tứ đại trên. Nó đi càng sâu vào nội thức thì mọi pháp, mọi ý niệm nó thật là vi tế, nhỏ niệm, khó nhận thấy nó. Cho nên, có những người bỏ cả cuộc đời họ tu học nhưng cuối cùng vẫn ngã chấp, pháp chấp như thường. Cả cuộc đời sống chung với kinh sách, với giáo lý nhưng cũng không thoát qua cái gọi là “Sở tri chướng”. Những niệm khởi vi tế trong tâm của người hành giả khi họ sống với tuổi thơ va chạm, học hỏi với Đạo pháp đến lúc già đi những hành trang nghĩa lý, những hàng trang hiểu biết lấy cái lý đó để sống thì một lúc nào đó họ chỉ mỉm cười tự đắc sự thông thái, học rộng, hiểu nhiều. Họ thấy họ cao rồi cũng có người do sở tri chướng đó họ biết nhiều rồi tự cho mình là ; nhẫn nhục, tầm thường thì hai cái đó vẫn phải bị vào ngã chấp, pháp chấp tứ đại không khác. Người tỉnh trí ngay chỗ đó biết mà cũng không có những cảm xúc nóng lạnh, dịch chuyển của tứ đại. Nó luôn cũng ở trong tứ đại đó, trong vạn pháp đó nhưng không phải là tứ đại cùng không ly tứ đại.
Buông bốn đại đừng nắm bắt
Trong tánh lặng lẽ tùy ăn nuốt
Các hạnh vô thường thảy toàn không
Đấy tức như lai đại viên giác
Cư sĩ Thanh Hùng
Mật tông hiệu: Kim Cang Kiết Tường
COMMENTS
Thầy nói : Khi mê thì lầm chấp thân này là thật, khi tỉnh thì bốn đại này đều là cửa thiền, người tỉnh trí ngay chỗ biết đó không ly tứ đại cũng không cùng tứ đại. Ngay chỗ đó tịch tĩnh niết bàn thường trong định đạo tràng trí huệ
Người hành giả nói cho hay, tu cho giữ nhưng vẫn không vượt qua được cái nội thức ngã chấp vì khi họ quán tưởng cái thân này là tốt xấu họ chấp cứng, bị dừng ngay chỗ quán tưởng đó, họ mê man phân tích nó mà không chịu thông thân này là giả mà đi tiếp. Nếu ngay đây người hành giả có phước sẽ gặp được bậc Thiện chi thức sẽ chỉ ra cho họ buông xả đúng lúc kịp thời tại đây họ sẽ tỉnh để đi tiếp, thoát ra khỏi cái mê lầm ngã chấp đó. Rồi sau đó quay nhìn lại người hành giả mới thấy sự ngã chấp mê lầm của mjnh, sự vui, buồn chấp có chấp không đó cũng là hành trang trên con đường đạo của họ, nhũng nụ cười, giọt nước mắt đó cũng là pháp thân giúp họ tỉnh để đi tiếp trên con đường tu học của mình. ☘️