Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTiêu ĐiểmHuyền linh trong đạo pháp

TẬN CÙNG SỰ ĐAU KHỔ THẾ GIAN

Phật dạy 8 điều giúp nữ nhân thành tiên nữ ở kiếp sau

Tháng 5 năm 1998, những cơn mưa đầu mùa đã mang đến cho cái vùng đất nghèo nàn sự lầy lội và ẩm ướt. Nước lan đầy trên những con đường đất lầy lội. Nước tràn ngập khắp cả xóm nhà lá xiêu vẹo. Những con Trâu, con Bò ban ngày đã phải vất vả cùng chủ lội ruộng cày cấy, đêm về lại nếm thêm cái hương vị của sự đói, rét. Hạnh phúc của nó trong những mùa mưa lạnh lẽo là đêm về được sưởi ấm bởi những bó củi rơm. Chúng được đốt ung lên, mang cái mùi khen khét của đồng quê để sưởi ấm và để đuổi những con muỗi đang chờ chực đốt vào thân trâu, bò.

Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc trong đời của chúng. Nhưng hạnh phúc nhỏ nhoi ấy đã bị cướp đi bởi những cơn mưa dầm tháng 5. Nước ngập. Trâu không còn chỗ để nằm. Những bó củi rơm mang đầy nước mưa đã không làm tròn nhiệm vụ sưởi ấm và đuổi muỗi cho những con trâu, con bò ấy. Hạnh phúc của chúng không còn chỉ còn lại cái khổ đau của sự đói rét và thân xác bị dày vò bởi những trận tấn công của những con ruồi, con muỗi. Những giọt mưa đổ xuống ngập cả đường, ngập cả chuồng của chúng. Trên những mái hiên bằng lá rách nát của chuồng trâu, mưa cứ rơi mãi, rơi mãi làm cho chúng không thể che chở nổi cho trâu. Trâu đã thật sự tắm, tắm trong cái đau khổ của đói rét. Trâu đã như vậy mà có nhiều mảng đời người lại còn khổ hơn.

Anh Nguyễn Văn Lai, năm đó đã được 27 tuổi, có vợ và có được một đứa con. Anh sống trong cảnh đui mù từ khi lọt lòng mẹ. Anh chưa từng nhìn thấy được một đốm ánh sáng nào cho nên mong muốn được nhìn thấy ánh sáng và sự vật xung quanh của anh rất mãnh liệt. Một ước mơ cũng thật nhỏ nhoi. Ấy mà nó lại chưa bao giờ đến với anh Lai.

Trong một dịp nọ, khi tôi đến trị bệnh bằng phương pháp châm cứu cho bà nội của anh Lai. Hôm đó, cơn mưa kéo dài rất lâu. Trong lúc trị bệnh, tôi cứ nhìn quan sát và thấy anh Lai ngồi co ro hoài bên một góc giường tre đổ nát được chấp vá. Thỉnh thoảng tôi lại nghe những tiếng thở dài như than thân trách phận từ anh Lai. Lúc tôi điều trị xong cho bà nội anh Lai cũng đã hơn 6h chiều. Vì cơn mưa quá lớn, kéo dài và làm ngập hết cả đường nên tôi ở nán lại và trò chuyện đôi lời với anh Lai.

Chúng tôi trao đổi và nói chuyện với nhau nghe nhiều điều trong cuộc sống. Đến khoảng 8, 9h đêm, những câu chuyện kể đã qua đi nhưng trong giọng nói của anh Lai vẫn còn đượm lại nhiều nỗi buồn chán nản. Anh Lai như không có định hướng, không có lối thoát cho chính bản thân của mình. Qua thời gian trò chuyện, tôi từ từ trao đổi với anh ta về mặt đạo lý và bàn về giáo pháp Mật Tông. Khi anh ta nghe tôi nói về Thần chú thì hai con mắt anh Lai như muốn mở bung lớn con mắt ra và nói: “Anh có thể dạy cho em về cách trì niệm Thần Chú Chuẩn Đề không? Rất mong Anh giúp dùm em”. Một câu nói với giọng điệu rất mừng vui và mang tính chất thỉnh cầu tha thiết. Tôi lần lượt đọc từng câu, từng chữ cho anh Lai nghe cho đến khi anh Lai thuộc lòng Thần chú.

Lúc này cũng đã 11h đêm. Tôi bước đến chiếc võng của anh Lai và nằm ngủ. Mặc cho mưa dột xuống đầu và thân, anh Lai vẫn ngồi tĩnh tọa và đọc chú Ngũ Bộ Chú – Chuẩn Đề. Anh đọc rất lâu. Tôi cũng đã thiu thiu đi vào giấc ngủ. Chợt tôi nghe một tiếng “phịch” thật lớn. Tôi mở mắt nhìn xem thì thấy anh Lai từ chỗ ngồi trên giường nhảy xuống đến trước bàn thờ cầm nhanh Cây Thanh Long Đao bằng gỗ của Ông nội và Ba anh để lại, đặt trước bàn thờ (Ông nội và ba của Anh Lai ngày xưa là những Vị Thầy Lỗ Ban có tiếng của vùng này). Anh Lai cầm cây Thanh Long Đao và múa những bài quyền rất đẹp mắt, rất có oai Thần. Những thế võ của anh ta sử dụng rất linh họat. Những bước tấn rất vững chắc. Bộ tịch thật oai nghi. Sức mạnh từ đâu có mà anh Lai đã múa những bài Thanh Long Đao hết sức mạnh và không biết mỏi mệt? Mặt của anh Lai lúc này rất đỏ. Cây Thanh Long Đao đó rất nặng. Ấy thế mà anh Lai lại cầm múa vun vút làm cho cả nhà nghe tiếng động phải thức dậy. Múa một lúc rất lâu rồi ngưng lại.

Sau đó, anh lai đứng trước bàn thờ và đọc những bài kinh bằng tiếng lạ. Rồi anh lạy bàn thờ làm như để tạ ơn mình đã nhận một vấn đề gì rất lớn lao. Và sau đó, anh Lai suốt đêm không ngủ cứ ngồi trong thế tĩnh tọa và trì niệm Thần chú.Khi trời vừa tờ mờ sáng, tiếng khua động của những tiếng bước chân người đi mua bán, ra đồng. Những con trâu cũng theo người chủ của mình ra đồng ruộng. Những tiếng động đó đã làm tan mất không gian tĩnh mịch của đêm qua. Một ngày mới lại bắt đầu.Trong những âm thanh của ngày mới ấy, bỗng nhiên pha lẫn âm thanh la hốt hoảng phát ra từ miệng của Anh Lai. Âm thanh ấy vừa mang hình trạng thất thanh, hốt hoảng vừa mang hình trạng vui mừng hớn hở: “Má ơi, anh Hùng đâu rồi. Tôi đã thấy đường rồi. Tôi thấy rất rõ mọi người. Tôi đã thấy đường rồi”. Những từ ngữ ấy đượm màu chất phát và khờ khờ của anh Lai, trông rất tội nghiệp. Tôi vội hỏi lớn: “Sao là thấy đường”. Anh Lai trả lời: “Tôi ngồi niệm chú và nhìn qua nhìn lại thì thấy xung quanh có rất nhiều người. Nhìn thấy như vậy phải là con người không hay là cái gì? Anh nói tôi nghe với”. Anh Lai ôm chặt lấy tôi và nói lớn như một lời thỉnh cầu. Tôi vội nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh nói đã thấy đường rồi sao còn vấp chân. Một chút nữa đã bị té rồi”. Anh Lai cứ nói “Tôi đã thấy mọi người rồi” và chỉ vào khoảng không nhưng tôi chả thấy có ai đứng đó cả. Tôi nhìn theo tay anh chỉ và cũng nhìn thấy linh ảnh có rất nhiều Chư vị mang gươm kiếm đứng xung quanh. Thì ra cái anh Lai nhìn thấy chỉ là linh ảnh. Nhờ vào sự gia trì Thần chú mà anh Lai đã nhìn thấy được.

Tôi nói với anh Lai: “Anh không có nhìn thấy được như mọi người. Nhưng vì anh niệm trì Thần chú Chuẩn Đề chí tâm mà phát khởi được Huệ Nhãn. Và cho anh thấy được Chư vị hộ pháp. Họ nghe anh niệm chú đã đến và hộ trợ cho Anh trong lúc anh trì niệm”. Anh Lai nghe vậy chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh đã hỏi rất nhiều và tôi đã giải thích rất tỉ mỉ.

Qua buổi nói chuyện sáng hôm đó, chúng tôi chia tay nhau. Anh Lai cũng đã hứa hẹn với tôi sẽ tu trì Thần Chú Chuẩn Đề. Sau đó, anh ta thường xuyên trì niệm Thần chú, lui đến với tôi và hỏi han rất nhiều điều.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Mùa xuân năm ấy – 2001, trong buổi chợ tết cuối năm, trăm hoa rộn ràng khoe mình hé nở. Những cành hoa hồng, vạn thọ, mai vàng vươn mình khoe sắc, hòa với những tiếng ồn ào, tấp nập của xe cộ làm cho cảnh vật trở nên huyên náo, tất bật vội vã để đón nàng Xuân về. Không khí xuân đã tới, thế mà tôi lại bắt gặp anh Lai trong một bộ quần áo màu xanh cũ kỹ. Đầu tóc ủ rủ, trên tay cầm một xấp vé số.
Anh ta như người mất thần, không biết mình đi đâu. Một cảnh địa ngục Trần gian đã tới!
Tôi gọi tên anh ta rất lớn. Đôi ba lần anh ấy mới tỉnh lại. Gặp lại tôi, anh ấy rất mừng rỡ. Những niềm vui vừa hé nụ thì vội tàn héo khi chợt nhớ đến những nổi buồn khổ mà anh ta đang mang nặng. Tôi vội hỏi: “Tại vì sao mà tôi lại thấy anh thất thần buồn quá vậy anh?” Anh Lai ngập ngừng trong nghẹn ngào như vừa muốn nói vừa muốn giấu nó đi. Giây lát không thốt lên lời. Thấy vậy tôi vội mời anh Lai vào một quán cà phê bên đường để có thời gian trò chuyện.
Một thời gian nói chuyện rất lâu và anh Lai không thể nào đè nén trong lòng được nổi buồn của mình nên đã kể cho tôi nghe về câu chuyện vừa xảy ra cho vợ chồng của anh.
Anh nói: “Thời gian này, tôi đã không trì chú tu hành vì lòng tôi rất buồn rầu và đau khổ. Vợ tôi đã dang díu với một người đàn ông khác. Tôi đâu có hay biết gì đâu cho đến khi người vợ của ông ta từ bên kia trở về quậy phá tùm lum. Thật là buồn! Thôi tôi không muốn nói nữa”. Anh ta cắt ngang câu chuyện. Nét mặt anh ta thật đau khổ. Những nỗi khổ của chuyện phàm trần thế tục ấy đã tác động và làm cho anh Lai không đủ tỉnh táo, không còn vững tâm để tiếp tục tu hành và hành trì Thần chú. Anh đã bỏ qua cơ hội của đời người là “Sống được làm người gặp Đạo”.

Cũng khó trách anh ta vì gặp phải chuyện đau khổ như vậy trong khi thân phận của mình lại bị đui mù, đã gánh cái khổ này lại còn chồng thêm cái tủi, nhục khác thì làm sao có thể tĩnh trí mà cố gắng tu hành để vượt thoát.Tôi khuyên anh ta rất nhiều nhưng những lời khuyên của tôi đều vô ích. Không đủ giúp anh ta đứng vững trước bão giông của cuộc đời. Anh ta khóc rất nhiều và rồi chia tay tôi ra về.
Những tưởng thời gian sẽ là liều thuốc mầu nhiệm giúp anh ta quên đi những ký ức đau buồn. Nhưng không nó vẫn cứ đeo bám lấy anh Lai. Cho đến một đêm nọ, cũng vào cái mùa mưa dầm của năm 2003, mưa rất to. Trên con đường lót đá ghồ ghề, tiếng lộp cộp, lọc cọc phát ra từ cái gậy soi đường của anh Lai cộng thêm tiếng dép lẹt xẹt hòa lẫn trong âm thanh côm cốp của chiếc hộp đựng cơm đã hết mà anh Lai dở theo mình vang lên như những âm thanh phát ra từ cõi âm u nào đó. Từ cõi âm u ấy đã dẫn đưa anh Lai đến bên một bờ sông. Nơi ấy có một chiếc cầu sắt đang được gỡ bỏ ra để xây dựng lại. Đôi mắt mù lòa cũng như Thần trí u mờ vì buồn tủi của anh Lai đã không đủ sức đưa anh Lai ra khỏi nơi nguy hiểm ấy. Anh cứ tiến mãi tiến mãi và một tiếng “Ùm” vang lớn. Rồi một chuỗi tiếng la lớn thất thanh kêu cứu từ anh Lai. Trước những tiếng la thảm thương ấy, sự vật xung quanh như rất thản nhiên, dòng sông cũng rất thản nhiên và có cái vẻ tàn nhẫn khi nó cuốn trôi anh Lai, đưa anh Lai đi và không bao giờ trở lại.

Nổi khổ, sự chết chốc cũng dần theo dòng sông tan biến mất. Có phải nổi khổ của anh Lai nó đã biến mất không? Thật sự nó vẫn không biến mất. Đến năm 2004, vào ngày giỗ 1 năm của anh Lai, gia đình anh Lai đến mời tôi về dự. Tôi nhận lời và đến dự đám tuần một năm ngày hôm ấy. Khi đến nhà anh Lai, tôi lại thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy cô vợ của anh Lai có những thay đổi về hình tướng. Sau khi anh Lai qua đời, chị đã quảy gói ra đi. Và trong một tai nạn giao thông, cô vợ của anh Lai đã bị bể một con mắt bên phải. Một chân bị gãy và đi lếch phếch trên mặt đất. Sau lần tai nạn ấy, chị ta lại quay trở về lại nhà để sinh sống. Những vết thương dị tật đó đã làm mất đi cái vẻ đẹp bên ngoai của cô vợ anh Lai.

Trước kia chị ta là người con gái rất đẹp. Da dẻ trắng và hồng hào lại thêm có đôi mắt mơ màng, tóc xõa đến bờ vai và đôi môi đỏ mộng. Ngược lại, anh Lai là người mộc mạc, đơn sơ, đen đúa và đui mù. Sao ngộ vậy, sao lại có cái nhân duyên không tương xứng, bất đồng đó? Họ lấy nhau vì những lời hứa hôn của cha mẹ khi họ còn trong bụng mẹ. Cuộc hôn nhân không tương xứng ấy không do họ định đọat. Và sự không tương đồng ấy, cái sắc đẹp ấy đã đưa anh Lai đến sự khổ não, chồng chất. Và rồi cũng mang người vợ đến sự sa đọa, dẫm nát lên luân thường đạo lý gây nên thảm cảnh bi thương này.

Ngày đó tôi đến, bà nội, vợ và con anh Lai nhìn thấy tôi thì khóc rất nhiều. Chúng tôi cùng ăn bữa cơm chay đạm bạc. Mặc dù ngậm những hạt cơm, rau trên miệng nhưng chúng tôi đã không thật sự ăn cơm vì trong lòng mọi người ai cũng nhớ đến anh Lai.

Trong bữa cơm đó, bất chợt vợ anh Lai quay sang chấp tay và chào tôi rồi bật nói: “Chào Anh Hùng”. Tôi rất ngạc nhiên và nhìn lại thì ra anh Lai nhập xác vào cô vợ. Anh vào trong xác của cô vợ và nói những chuyện gia đình của mình. Sau nhiều câu chuyện, cuối cùng anh ta mới nói với tôi và xin tôi để được thọ nhận lễ quán đảnh. Nghe xong tôi rất ngạc nhiên và hỏi anh Lai làm sao anh biết về lễ thọ pháp quán đảnh ? Anh Lai trả lời: “Sau khi từ giã cõi trần này, vì đau khổ, uất ức tôi đã ở lại trong cõi này. Đi tới đi lui mà không sao nhập vào xác của tôi được vì nó đã thối rửa. Tôi rất buồn. Và trong lúc đó tôi lại nhớ nghĩ đến Thần chú Chuẩn đề. Tôi cứ nghĩ tưởng đến Thần Chú Chuẩn Đề. Cho đến một hôm, có những vị mặc những quần áo rất đẹp xuất hiện và nói với tôi rằng: “Ngươi đã thọ nhận Thần chú chuẩn đề rồi. Nhưng lúc đó chỉ là lời nói, chưa có sự đảnh lễ minh chứng của chư Phật, Bồ tát, thánh chúng, chư vị Thầy tổ hộ pháp vô hình. . Vì nếu chưa được thọ nhận phép quán đảnh thì sự mầu nhiệm kia cũng không có công đức, phước báu nhiều. Ngươi hãy đến nhờ sự giúp đỡ của Thanh Hùng để được thọ nhận Lễ Quán Đảnh trên. Khi nghe những lời này, tôi vội thúc giục gia đình đi tìm huynh để giúp đỡ cho tôi thọ nhận Phép điểm đạo quán đảnh thọ pháp”.

Sau đó, tôi kêu xác của cô vợ – tức là anh Lai đã nhập vào quì xuống đảnh lễ Chư Phật, Tổ, Thầy rồi tuần tự tiến hành làm lễ điểm đạo cho anh Lai. Khi xong phép điểm đạo, anh Lai rất vui mừng và nói: “Trong lúc thọ nhận lể quán đảnh, tôi thấy nhiều Chư vị về dùng nước rưới trên đầu tôi và có một con chim, chư vị nói đây là con chim Anh Võ của Đức Quan Thế âm đến. Nó mổ vào mắt tôi. Mặc dù trong cõi âm u này không còn xác thịt nữa, nhưng đôi mắt hình hài tối như những chiếc bóng và nổi đau khổ cảm xúc vẫn còn chứa chấp. Cho đến nay, con chim ấy mổ vào mắt của tôi và làm cho tôi rất thoải mái, nhẹ nhàng, nhìn thấy được mọi sự vật. Tôi rất vui mừng và hạnh phúc khi trì niệm Thần chú Chuẩn Đề này. Khi nghe những lời nói này xuất phát từ anh Lai, cả gia đình của anh Lai ai cũng hân hoan quì xuống xin thọ nhận Lễ điểm đạo.

Đây là một câu chuyện xảy ra và mang theo rất nhiều sự khổ đau và thương tiếc. Nó đã nói lên những ý niệm sống cũng như nói lên một quá trình tu học của tôi về thần chú Chuẩn đề, và nó nói lên những ý niệm như quyết định chắc chắn rằng Thần chú mà tôi chia sẻ với anh Lai là những Thần Chú được Tổ, Thầy truyền dạy là những Thần chú từ Chư Phật Ba đời nói ra. Nó đã hun đúc, đào luyện thành rất nhiều điều hữu ích trong tam giới này. Nó hiển nhiên là những phương tiện của Chư Phật để đưa con người thoát khỏi ra bến bờ “Mê”.

Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu Chánh Trí

COMMENTS

WORDPRESS: 7
  • comment-avatar
    kimcangdaonang 4 năm ago

    Thầy viết ra bài pháp này nhắm chỉ dạy cho chúng sinh biết đến đau khổ từ nhiều đời nhiều kiếp mà không có lối thoát.Thầy đã trao pháp bảo cho Ta cho ta một cái bè để ta tự bơi đồng hành cùng với mật chú Chuẩn Đề Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm .đừng để các niệm tưởng thâm ái vọng tưởng điên đảo làm cho Ta mất đi Chánh niệm quen đi thần chú 
    Một bài pháp hay để cảnh tỉnh cho người hành giả đang tu học 
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
    Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm 
    Om Ma Ni Pad Me Hum 
    Úm Xỉ Lâm 
    Úm Lam 
    Úm A Hùm 
    A Mi Đà Phật 

  • comment-avatar

    Trong bài viết Thầy có dạy về cơ hội của đời người là “Sống được làm người gặp Đạo”.đôi khi chúng ta ít chịu chững lại để cảm niệm lời dạy của Tổ,Thầy để rồi dần dà xem nhẹ cái cơ hội làm người gặp Đạo,đã xem nhẹ thì tâm thái đó dễ dẫnta đến sự buông lung giãi đãi,không biết trân quy Pháp bảo để mà thực hành,thể nghiệm.Khi đó,cái cơ hội gặp Đạo,gặp Minh sư của ta chính ta tự bỏ lỡ.Ta phụ ân Phật,phụ ân Thầy,phụ chính ta.
    Nhớ có đôi lần con được nghe lời Thầy dạy cho các vị sư huynh:”Các ông đúng là điếc không sợ súng mới dãi đãi buông lung,không chịu tu học đàng hoàng,không sợ sanh tử.”Vâng,lời Thầy quá chân thực,quá từ bi,chúng ta quả thật là điếc không sợ súng mới nhởn nhơ giãi đãi.Nếu không vì sanh tử,sự tu trì của chúng ta liệu có động lực để giữ bền lâu,nhẫn nại?!Và ngẫm lại,chỉ có vị Minh Sư mới khổ thiết khuyên răn uốn nắn chân thực cho chúng đệ tử như vậy.
    Đệ tử chúng con xin tri ân công đức Thầy đã trao pháp,dạy dỗ,ươm mầm tư tưởng tu học giải thoát cho đệ tử chúng con.
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm.
    Om Mani Padme Hum.

  • comment-avatar

    Qua bài viết của Thầy đệ tử có những cảm niệm quán xét lại thân tâm. Quả thật đường tu vạn dặm muôn trùng khó khăn. Những tưởng rằng khi được thọ nhận pháp bảo người hành giả sẽ giữ tâm kiên cố để mà tu học thu thúc thân tâm trong giáo pháp của Đức Phật. Nhưng nghiệp duyên đâu có chịu để yên cho người hành giả thuận duyên tu học. Cho nên cái tâm háo hức sung sức chỉ duy trì được một thời gian rồi bị nghiệp lực duyên khác chồng chéo thúc ép làm tâm trí người hành giả mê mờ không tỉnh. Định lực tâm lực còn non yếu, không được gần thiện tri thức, không có bạn hữu đồng tu cái quan trọng nhất không đủ lực để duy tâm lực trì chú…cho nên chỉ trong một thời gian ngắn người hành giả lại lạc mẹ, chìm đắm mình trong đau khổ, ôm nỗi sầu khổ làm thân của mình…rồi kết thúc cho một sự sống nhịp thở.

    Một bài học sống động từ thân tướng tâm thức của anh Lai mù….nhưng mỗi hành giả chúng ta có thấy hình ảnh mình trong đó không? sự thiếu kiên nhẫn, không kiên tâm, cố tâm trong sự sống của mình trong sự tu học. Nếu cứ giữ vững cái tâm thế của sự giãi đãi phóng túng như vậy chúng ta có sợ một kết thúc như anh Lai mù. Thần chú Chuẩn Đề tâm chú , năng lực trí huệ của Ngài chỉ cần hành giả chúng ta ôm trọn ngài trong từng hơi thở, trong lúc ăn giấc ngủ, trong đi đứng nằm ngồi, trong ánh mắt yêu thương. trong lúc si mê nóng giận…ngài, ngài luôn ở ngay đó sẵn đó bảo hộ cho chúng ta tỉnh thức mà quay về. Chỉ cần tâm trí trái tim chúng ta luôn có Ngài thị hiện.
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm – Om Ma Ni Pad Me Hum

  • comment-avatar

    Con tạ ơn bài Pháp quý của Thầy trao gửi đến những người hành giả tu học Thiền Quán Mật Chú Chuẩn Đề . Bài pháp thật lắng đọng nhiều tình tiết khiến cho người đọc người hành giả tu học Mật Chú cần phải suy ngẫm thật nhiều. Một tình tiết mà con thấy được qua bài Pháp rằng anh Lai là người đau khổ tận cùng không có một nơi nào để bấu víu nương tựa, một sự sống tàn rụi nhưng nhờ lòng trí tâm trì niệm Mật Chú Chuẩn Đề Thầy dạy nên sau một đêm anh đã phát được Huệ Nhãn chỉ một tình tiết này thôi con thấy thật hổ thẹn trong lòng vì con chưa có được trí tâm hết sức xuyên suốt cho sự trì niệm Mật Chú, hầu như vẫn còn sự mệt nhọc do những thứ xung quanh cuộc sống làm ảnh hưởng mà chưa được tỉnh giác quyết trí trì niệm và bên cạnh đó cũng là một tình tiết kì diệu để thấy được sự tu học đúng như lời Thầy từng dạy chúng con :

    “ người tu học Phật Pháp không phân biệt sang hèn, người giàu hay người nghèo chỉ cần trí tâm trì niệm đều sẽ đạt được thành tựu. Giáo Pháp của Đức Phật không bao giờ phân biệt chỉ cần người đó có lòng tín tâm cầu đạo” – lời Thầy cư sĩ Thanh Hungg dạy. 

    Anh Lai kết thúc cuộc đời tại thế gian trong sự đau khổ buồn tủi, u mê nhưng điều tuyệt diệu là chính nhờ năng lực của Mật Chú Chuẩn Đề đã thức tỉnh anh để dù trong cảnh giới nào, thân nào khi anh nhớ đến Thần Chú Thần Chú liền trở về trong tâm anh – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum. Trong cái khổ tột cùng mà nhờ có lòng cầu đạo và nhân duyên được gặp Thầy được Thầy gieo duyên Phật anh Lai có lòng thành kính tin nên có được đặc ân trí huệ từ Đức Phật người Thầy Kim Cang Kiết Tường đại trí đã quán đảnh cho anh giúp cho anh nâng lên một tầm tư tưởng mới phát triển trong sự tu học Phật Chú và sự tu hành ấy sẽ thắp sáng mãi đến vô lượng kiếp giúp anh chứng thành đạo quả. 

    Đức Phật, Thầy cùng chư vị luôn đại từ đại bi đại nguyện gia hộ cho người thiệt trí quyết tâm tu hành. Con thành kính tạ ơn Thầy. 
    Nam Mô Bổn Tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề 
    Nam MôMô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường 
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Om Mani Padme Hum 

  • comment-avatar

    Qua câu chuyện của anh Lai con thấy chúng sinh đúng là khổ, cái khổ nhất của chúng sinh là do vô minh, do không đủ trí huệ phước báu để giữ được những duyên lành những Pháp bảo được Thầy giúp đỡ. Con theo Thầy được một gian không lâu nhưng con cũng đã chứng kiến những người không chân trọng Pháp, bạc nhược, ngã mạn, tham lam, ích kỷ và kết cục cuối cùng họ đã đi vào con đường khổ. Nhưng cái khổ trồng chất cái khổ là họ vẫn không nhận ra là mjnh đang khổ mà quay đầu lại. Phật luôn từ bi Thầy luôn từ bi chỉ dậy cho họ cơ hội mà họ cũng vẫn không đủ Phước để nhận. Qua đây con thấy mình thật may mắn bởi con luôn bám chặt lấy chân Thầy , bám chặt lấy giáo lý của Phật, bám chặt lấy Thần Chú Chuẩn Đề để đi, để mò mẫm từng bước nhất quyết không rời. Con dần dần và ngày cáng sáng ra rất nhiều. Con cảm thấy mjnh thật may mắn hơn những chúng sinh khốn khổ khác. 
    Con nguyện đời đời kiếp kiếp Quy y Phật, Quy Y Pháp, Quy Y Thầy
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
    ?????

  • comment-avatar

    Qua cậu chuyện về anh Lai Thầy chia sẻ trên đây, con càng thêm niềm tin kính vào thần chú Chuẩn Đề.
    Trong cuộc sống đời thường sẽ luôn là đau khổ, kể tử khi sinh ra đến lúc chết đau khổ nối tiếp đau khổ, con người luôn đắm chìm trong sự tham lam, ích kỷ, ngã mạn, mưu mô, dục vọng. Cái lòng tham đó dẫn con người đến những sự trả giá đắt. Khi tham tiền, con người kiếm tiền bất chấp, không biết rằng những đồng tiền đó là mổ hôi nước mắt có khi là cả máu của đồng loại. Điển hình như đồng tiền kiếm được từ việc bán thuốc phiện hay các chất kích thích gây ảo giác dẫn đến sự chết chóc, thân kình điên loạn của con nghiện, rồi có những loại ma túy tổng hợp làm cho người sử dụng bị ảo giác có những hành động gây nguyển hiểm cho bản thân và những người vô tội xung quanh. Hệ lụy của việc nghiện ngập cái đó là sự khổ đau của những thân nhân của con nghiện. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu khổ đau, uất hận, tủi nhục. Rồi cả những đông tiền của những tú bà, tú ông, những đồng tiền được làm ra từ ngay chính thân xác đồng loại. Còn rất nhiều, rất nhiều những hành động việc làm ngu si của con người. Và đó là nhưng mầm mống cho sự đau khổ của con người từ kiếp này qua kiếp khác. Ngay chỗ này con hiểu ra một điều, con người sinh ra đều có những nghiệp duyên từ những kiếp trước, ta phải tỉnh thức kính tin vào Đức Phật, kính tin vào giáo lý của người. Trong cái khó khăn đau khổ, bế tác phải nương nhờ, bám víu vào thần chú Chuẩn Đề: Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Trong bế tác, đói nghèo, bệnh tật là một cơ hôi thay đổi tốt cho nhưng ai kính tin Đức Phật. Chỉ có Đức Phật và thần chú mới có năng lức để cứu giúp chúng sinh vượt qua khổ đau để có cuộc sống với thân tâm An Lạc.
    Con thấy mình thật có Phước khi được biết đến Đạo, được thọ pháp Mật Chú Chuẩn Đề, được Thầy chỉ dạy những điều mà chỉ có những người có trí huệ của Đức Phật mới có thể thấy và chỉ dạy cho chúng sinh.

    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mô Ni Phật
    Nam Mô Bổn Tôn Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề
    Nam Mô Bổn Tôn Kim Cang Kiết Tường
    Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
    Om Mani Padme Hum

    REPLY

  • comment-avatar

    Qua sự chia sẻ của Thầy về thân phận của anh Lai, các đệ tử được thấy giáo pháp của Đức Phật luôn hằng hữu nhưng tùy theo cơ duyên mà lúc ẩn tàng lúc thể hiện trong mỗi chúng sinh.

    Nhiều người vẫn hay kêu than “Tôi ở hiền mà sao toàn gặp điều xui rủi” mà đâu có biết nghiệp quả họ đã gây ra đời trước và nay đang phải trả nghiệp, do vô minh không được biết về đạo để rồi tiếp tục tạo gánh nhiều nghiệp xấu khác. Qua Thầy, giáo pháp của Như Lai được thể hiện lên thật cao quý mà giản dị! Anh Lai và gia đình anh đã được nghe những điều chưa từng nghe, được thấy những điều chưa từng thấy và khi đủ cơ duyên đã được thọ nhận thần chú Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum. Lòng từ bi, trí huệ, năng lực của Chư Phật, của Mật chú, của Thầy đã giúp hóa giải rất nhiều nội kết tập nghiệp sâu dày của anh Lai và cũng được tàng ghi trong các thành viên gia đình anh mà họ đã được thọ nhận. Liệu có tiền bạc, vật chất nào mua nổi sự hoan hỷ, an tâm, thanh thản của họ khi đó và trong vô lượng kiếp sau?

    Năng lực của thần chú Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum thật không thể nghĩ bàn! Công đức tu học và hoằng hóa giáo pháp của Thầy thật sâu dày và không thể nghĩ bàn!