Chánh văn:
Giang nguyệt chiếu, tùng phong xuy
Vĩnh dạ thanh tiêu hà sở vi
Phật tánh giới châu tâm địa ấn
Vụ lộ vân hà thể thượng y
Dịch nghĩa:
Trăng rọi sông, gió lay tùng
Đêm trường thanh vắng có chi làm
Phật tánh giới châu tâm in rõ
Mây ráng sương mù áo khoác thân.
Khi một người tu hành trở về với tự tâm thanh tịnh của mình rồi, thì tất cả những sự việc nó đều bình đẳng. Ở đâu, ở mọi nơi mọi pháp đều in rõ “ phật tánh giới châu tâm in rõ”. Và khi tất cả vạn pháp in rõ như vậy, tức là ngay nơi ấy, ngay nơi tất cả sự vật đều thể hiện lên cái sáng biết như châu. Đã sáng biết như châu, thì không có một vật gì nhiễm cả, luôn cả sự tịnh và động cũng không dính mắc vào.
Chẳng thấy một pháp còn thấy không,
Giống như mây nổi che mặt nhật.
Chẳng biết một pháp giữ biết không,
Lại như hư không sanh điện chớp,
Tri kiến này bỗng nhiên dấy lên
Lầm nhận đâu từng hiểu phương tiện,
Ông phải một niệm tự biết lỗi
Tự kỷ linh quang thường hiển hiện.
Ngay bài thơ này của đức Lục Tổ Huệ Năng nói lên cái chân tánh của mình. Nếu ngay nơi chỗ chúng ta tu chẳng thấy một pháp nào nơi đấy, nhưng ngay nơi đó ta chấp lấy cái không thì cũng giống như đám mây trên trời che mặt trời lại.
Chẳng biết một pháp. Ngay chỗ mình tu tâm cứ nghĩ rằng không chấp giữ một pháp nào cả, nhưng khi chúng ta dấy niệm như vậy là ta đã chấp giữ cái không rồi. Cho nên trong pháp tu Trí huệ Bát nhã trở về với cái biết thanh tịnh hằng có của mình, là một quá trình quán soi, tu học thật kỹ. Rồi ngay chỗ đó đem những cái biết đó quăng vào thùng rác đi. Ngay chỗ đó đức Lục Tổ bảo rằng : “Ông phải một niệm tự biết lỗi”. Ngay chỗ thời gian tích tắc sát na đó, mình hãy tự biết lỗi thì nó mới: “Tự kỷ linh quang thường hiển hiện”.
Để thấy sự mầu nhiệm của phương pháp tu Trí Bát nhã của đức Lục Tổ. Xin trích lời nói của Ngài: “Ông nên xem nơi bản tâm của mình, chớ có chấp pháp tướng bên ngoài. Pháp không có bốn thừa, tâm người tự có sai biệt. Thấy nghe đọc tụng ấy là Tiểu thừa. Ngộ pháp hiểu nghĩa ấy là Trung thừa. Y pháp tu hành ấy là Đại thừa. Muôn pháp đầy đủ tất cả không nhiễm, lìa các pháp tướng một cũng không được, gọi là tối Thường thừa. Thừa là nghĩa hành không phải ở miệng rành. Ông phải tự tu chớ có hỏi tôi. Trong tất cả thời tự tánh, tự như”.
Như vậy qua lời của đức Lục Tổ ta thấy nơi ấy hoàn toàn không dung một pháp nào để tác động nó cả. Tự tánh thanh tịnh tự nó như quan sát thấy tất cả pháp duyên hợp hư huyễn không dính, không theo. Thấy tự tánh tự như không chấp vào cái tịnh. Nếu chấp vào cái tịnh đó thành ra chấp vào cái tịnh vọng. Vì tịnh nó đã hằng có sẵn rồi, không phải nhờ vào một phương pháp nào để tác động trở thành tịnh cả.
Như vậy tất cả vạn niệm, vạn pháp đều có sẵn cái biết thanh tịnh như vậy. Cho nên tranh nước, hoa nở, suối reo. Tất cả mọi cái đều thể hiện lên đạo màu thanh tịnh đó. Nếu không có cái biết hằng thanh tịnh đó, thì mọi vật đến mọi hành động của ta đều không biết cả. Có nó mới thông suốt, nó đều phát xuất từ trong tâm thanh tịnh của mình cả. Khi cử động mỉm cười, nhướng mày, nheo mắt ta đều thông hiểu cả. Cái thông hiểu đó nó có trên vạn pháp bình đẳng như như bất động. Vì nó không phân biệt, không chấp dính vào vật nào cả.
Mây ráng sương mù áo khoác thân
Đâu đâu cũng sáng thông biết cả, thì cái thân tâm này trải rộng trên khắp vạn vật, vạn pháp, thì áo là sương là mây tất cả đều là đạo.
Người hành giả tu theo mật chú Chuẩn Đề phải biết thể hiện tu tâm của mình như thế lấy – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm để trưởng dưỡng tâm thanh tịnh. Lấy mật chú Chuẩn Đề kia làm phật sự. Vì khi thể hiện tâm ấy là – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm tất cả chúng sinh trong tâm ta hờn giận, yêu ghét, thương buồn, thiện ác đều mang in rõ – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm, thì vô lượng chúng sinh kia sẽ được hóa độ. Hàng ngày chúng ta hóa độ vô lượng chúng sinh kia trong tâm mình, thì cũng tất hóa độ chúng sinh ở ngoài xã hội. Khi người ta đem cái giận hờn đến, người ta làm hại khổ mình, người ta tạo tác làm vui mình. Những cái thọ cảm đó nó đến như vậy, nhưng ngay đây ta đều chỉ biết chúng là – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Dù cho có vô lượng chúng sinh như vậy đi nữa, nhưng vẫn nói chúng một mật ngữ – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm, làm động tác, động chuyển cũng vang lên – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Như vậy nó đến nó lui, nó cũng đều bình đẳng như một. Chỉ có một cái biết hằng có mật chú Chuẩn Đề, mà ngay đây mật chú cũng đồng với tánh không. Vì nó không có một nghĩa gì cả, và cái biết đó cũng không ở nơi chốn nhất định nào cả. Nên không có ngã và ngã sở. Như thị – Như lai – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Pháp gốc pháp phông pháp.
Pháp không pháp cũng pháp.
Nay khi trao không pháp.
Mỗi pháp đâu từng pháp.
Tổ Ca Diếp.
Cư sĩ Thanh Hùng
Mật tông hiệu: Kim Cang Kiết Tường
NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH
COMMENTS
Người hành giả trước tiên hãy bỏ ngã xuống, bỏ cái tôi của mjnh xuống, đừng cho nó là quan trọng, nó không là gì cả đâu, nó chỉ làm cho mjnh khổ từ vô thuỷ vô chung đến nay thôi, đừng nghĩ về nó quá nhiều, còn ngã là không đi tiếp được đâu. Ngã lúc nó thể hiện ra bên trong, lúc nó lộ ra bên ngoài cho mình dễ thấy, còn niệm, còn nặng nhẹ, hơn thua thj khó thâm nhập được ý Phật, ý Tổ .Người hành giả nhẹ nhàng thoải mái thấy nó như thế nào. Tìm xem nó từ đâu tới, và tìm cách bỏ nó. Nhẹ nhàng thoải mái đi đứng nằm ngồi niệm Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm. Khi đó đâu đâu cũng là thần chú, dù xấu dù tốt hãy gửi trao thần chú cho các chúng sinh bên trong bên ngoài, vô mjnh thiếu phước đó. Như vậy người hành giả có thấy khó làm không? Không đúng không? Vậy tại sao không chịu làm, chúng ta có mất gì đâu, không tốn thời gian, tiền của gì mà lại được nhận lại công đức vô lượng. Như vậy chính là hoá độ chúng sinh và hộ trì Phật đạo. Cú nói muốn tu muốn tới Niết bàn mà dễ như vậy đó không chịu làm thì đi làm sao được.
Qua đây có đôi lời chia sẻ từ kinh nghiệm thấu tỏ của bản thân chia sẻ tới quý đạo hữu cùng nhau rốt ráo tu học
???
Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum. Úm A Hùm…
Như Lai Thiền Mật Chú Chuẩn Đề Uế Tích mà Thầy chia sẻ chỉ bày cho chúng ta ở đây cũng như vậy. Tức là chúng ta thực hành pháp “chứ không phải ở miệng rành”, không chấp tướng chấp pháp muôn pháp cùng không pháp chỉ là Như vậy, như vậy. Nhưng đưa người đến sự tối thắng vi diệu của sự bình thường thoái mái an lạc. Tối ôm Phật đi ngủ, sáng thức dậy cùng Phật.
Trăng rọi sông, gió lay tùng
Đêm trường thanh vắng có chi làm
Phật tánh giới châu tâm in rõ
Mây ráng sương mù áo khoác thân.
Ngài Huyền Giác diễn tả tâm cảnh như vậy! Quí bạn có thấy an nhàn tự tại không? Trăng rọi sông, gió lay tùng người hành giả thật an nhàn bởi linh châu chiếu tỏa sáng khắp muôn vì thấy rõ được những ráng sương mù kia chỉ như áo khoác thân, không che khuất được ánh sáng đang lan tỏa của trăng của minh châu ngậm sáng kia.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm