Chánh văn:
Xả vọng tâm, thủ chân lý,
Thủ xả chi tâm thành xảo ngụy.
Học nhân bất liễu dụng tu hành,
Chân thành nhận tặc tương vi tử
Dịch nghĩa:
Bỏ vọng tâm, lấy chân lý,
Chính tâm lấy bỏ làm xảo ngụy.
Người học chẳng rõ dùng tu hành,
Chân thành nhận giặc làm con vậy.
Ngay khi hạ thủ công phu tu học lấy chân bỏ vọng tâm cầu chân lý, ngay nơi tâm ấy thì đã vọng rồi. Cái chân, cái vọng nó luôn luôn đối lập với nhau cả. Khi thấy cái chân tức là trong tâm ta đã có cái vọng rồi. Từ cái vọng, cho nên nó có cái chân. Chúng cũng chỉ là giả danh duyên hợp mà thôi. Ngay nơi đâu là chân? mà ngay nơi đâu là vọng?. Chỉ biết cái vọng do duyên hợp giả ngụy mà thành, thì ngay chỗ nơi đó là chân. Mà ngay nơi đó cũng không dính vào cái giả định bỏ chân vọng đó nữa. Nếu chúng ta cứ giả lập phân định mãi, thì tâm kia cũng hư dối lăng xăng loạn động không nhất định, sanh diệt điên đảo liên tục. Cứ mải bỏ, rồi cứ mãi nhận thì có phải là ta nhận nơi cái tâm loạn động không? Cho nên ngài Huyền Giác bảo rằng: “ Nhận giặc làm con” lấy giặc về nhà làm con mình, thì gia sản của mình sẽ bị phá hại.
Khi tâm thức chúng ta diễn tiến như vậy, ta nên niệm – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm để nuôi dưỡng cái biết của mình sáng lên tự chủ được. Khi đã tự chủ được như vậy, thì các niệm đến lui ta đều biết ngay – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Vạn niệm đều như thế thì mọi vấn đề nó sẽ bình đẳng. Người hành giả cứ tự trong tâm của mình vang lên thần chú Chuẩn Đề mãi khi đi đứng nằm ngồi, khi làm việc tiếp chuyện với người khác tâm ấy cũng hằng niệm – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Ta không có dùng một công, một tác động nào cả vì ngay nơi đó cái biết hằng có đó là Mật chú Chuẩn Đề rồi.
Người tu Mật chú ChuẩnĐề đến nơi đây rất hỷ lạc, nhưng cũng ngay nơi đó cũng không thấy tâm hỷ lạc đó nữa. Vì ngay tâm ấy cũng biết – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Mỗi vật mỗi niệm đều biết khi chúng tùy duyên xảy ra, nhưng cũng ngay nơi xảy ra, nơi đó Mật chú cũng thể hiện. Thật vi diệu Vi là nhỏ – Tế nhiệm – Diệu là diệu huyền quyền biến nhẹ nhàng thông đạt trong từng niệm.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Bồ đề vốn không cây,
Gương sáng cũng chẳng đài
Xưa nay không một vật.
Chỗ nào dính bụi bặm
Lục Tổ Huệ Năng.
Cư Sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí
Mật tông hiệu: Kim Cang Kiết Tường
NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH
COMMENTS
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Quan bài Pháp trên để thông hiểu theo ý biết con xin phép Thầy cho con được bày tỏ suy nghĩ trong tâm : chân – vọng là thiện – ác, cũng như tốt – xấu mà thường tình cũng như bản tâm con luôn chỉ muốn nhận bên này bỏ bên kia lấy thiện bỏ ác là còn nằm trong sanh diệt sanh tử vì còn nhận biết dựa trên lòng tham lam, sân hận si mê để mong cầu ham muốn sẽ đạt được một điều gì đó trong tu tập hay mong cầu những điều kiện vật chất khác trong cuộc sống mà còn mong cầu thì tâm sẽ loạn động vọng tưởng lộn xộn những cái đó dẫn đi vào sanh tử
Nên có câu Thầy từng dạy nhiều năm nay mà gần đây con mới chớm hiểu ý Thầy “ không tu tập dựa trên tinh thần tham sân si mà hãy lấy cái tâm quân bình, tĩnh lặng trì niệm nghe theo từng âm từng chữ rõ ràng đưa người hành giả đến cái biết hiện có, tĩnh tâm trì niệm Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm nghe âm thanh Om Mani Padme Hum Om Mani Padme Hum Om Mani Padme Hum” khi đang nghe tiếng còi xe, tiếng chim hót thì đồng ngay đó cũng đang nghe âm thanh Om Mani Padme Hum đó là con đường đi vào bản tánh thanh tịnh tự có.
Con đã tự hỏi vì sao lại cần phải nghe Thần chú ? Vì tâm thức con quá điên đảo khi lắng tâm nghe được tiếng thần chú những biến thần chú niệm ổn định trong khoảnh khắc đó không có vọng tưởng chỉ có tánh nghe tánh biết cùng với những âm thanh đang khác diễn ra tuỳ theo duyên như Thầy giảng đoạn trên, vậy là Thầy đã chỉ bày rất rõ từng bước một để huân tập công phu vì chỉ có niệm và nghe đó thì tâm mới tỉnh biết, ý thở nơi thân sẽ tự nhiên khế hợp cùng những động dụng chân tay cũng từ đó mà hình thành thống nhất.
Còn 1 đoạn nữa, vì sao Thầy lại từng dạy “ tôi đang nghe, tôi đang nhìn, chân đưa ra, tay dơ lên, bước chân trái bước, bước chân phải bước mỗi nhịp chậm chậm mà tỉnh tỉnh ý biết không dời tĩnh lặng, không rơi vào vọng tưởng, hình ảnh vọng tưởng có khởi lên thì ngay đó có cái biết như vậy, lấy cái biết biết cái biết như vậy đó – cái biết của trí – biết thôi không cần phân biệt, vọng tưởng dẫn đi để thốt lên trong tâm “ thôi lại vọng tưởng rồi “ dẫn đi một hồi rồi mới xực lại.
Trên đây là những chứng ngộ thực chứng từ Thầy từ Tổ còn con chỉ mới chớm chớm nhận hiểu ra được một chút để được nương theo những dấu pháp Thầy mà sách tấn huân tu. Con thấy thật kì diệu khi mỗi bài Pháp của Thầy là những nguyện lực tinh tuý trong tu hành chứng ngộ nơi Thầy cùng được thu gọn từ những Bộ Kinh điển đã giảng giải rất dài, rất dày một người bình thường đọc được hết bộ kinh phải mất nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm có khi cả một đời người chăm chỉ đọc mới hết được trên văn tự chữ nghĩa chưa tính đến đọc không hiểu phải đọc lại, nghe giảng lại, tu chưa tới mà lý giải được bị nghẽn không biết phải tiếp tục rèn luyện như thế nào. Nhưng chỉ trong một bài Pháp của Thầy như đã hội đủ ý nghĩa của Kinh lời Phật dạy cái còn lại ở người nghe là phải đi vào thực hành thực chứng con đường Phật Tổ Thầy đang chỉ ra để thoát ly khỏi luân hồi sanh tử.
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Sự rốt ráo chính là chân vọng đều như như. Ngay nơi đó không có chân và vọng. Vì nếu còn phân định cho rằng chân vọng để lấy và bỏ thì chúng ta phải nhìn lại đó là sự lầm chấp vào cái ảo ngã mà chúng ta không hề hay biết, và chúng ta ôm ấp nó cho rằng đó là một điều gì đó đạt thành được thì chúng ta tu rất lâu sau nếu không gặp được minh sư để khai thị cho chỗ này thì sự tu học rất khó.
Tôi nhớ câu chuyện của Thầy kể nói về tư tưởng bị chướng ngại kẹt trong cái ảo ngả chấp pháp chấp cái chân như đó mà họ ở mãi trong tầng tư tưởng đó chu lưu trong không gian mà không cởi bỏ được. Nếu có phước báu cơ duyên nào vị hành giả chư vị đó gặp được sự khai thị của một vị Bồ tát, hay Thiền sư trên đường hóa độ thấy sự vướng mắc chấp dính của chư vị đó mà khai thị chỉ bày cởi bỏ mới đi lên cảnh giới tầng tư tưởng giải thoát tốt hơn.
Nói như vậy để chúng ta thấy được giá trị những lời khai thị chia sẻ chỉ bày của Thầy cho chúng ta một sự trực ngộ chân vọng chỉ là ngôn ngữ của thế gian được giả danh giả lập hợp. Từ sự trực nhận đó ta có cái nhìn thấy biết rõ thông tỏ tường được chân tướng của các pháp, và từ đó người hành giả không chết lặng chìm đắm trong đó để xây cho mình cái ảo ngã vi tế.
Nếu chưa tỏ tường được thì chúng ta người hành giả Như Lai Thiền Mật Chú Chuẩn Đề Uế Tích cứ bình tâm niệm Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm để một ngày nào đó chúng ta thông đạt quyền biến trực nhận cái tỏ tường kia.
Quả thật qua lời Thầy phá chấp con thấy ngay lúc có vẻ hiểu hiểu pháp thì cũng là cái chấp ngã nổi lên ào ào thấy có vẻ hiểu nhưng sau thì lại thấy rối chỉ vì vọng tưởng tâm thức, cái ảo ngã vi tế quá nó tinh vi hơn cả cái con thấy được con xin từ nay được phơi bày tâm thức ngu muội ra con nguyện xin được Thầy chỉ bày giúp cho con giải ngộ trực ngộ. Con cũng thấy cái ngã chấp chấp pháp của mình nó lớn quá con nguyện xin được thực hành theo lời Thầy chỉ bày tinh tấn kiên nhẫn Thiền Mật Chú Chuẩn Đề để bào mòn đi những cái chấp chặt lâu nay để từng ý biết được sáng suốt hơn.
Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum. Úm A Hùm…
Cái tâm lăng xăng cứ phân định mãi đâu là chân, đâu là vọng đó mới chính là giặc, mà giặc này là giặc tế ở bên trong người hành giả. Giặc này nếu mà chúng ta không tỉnh thì còn nguy hiểm hơn giặc bên ngoài nhiều. Giặc bên ngoài còn công khai cho chúng ta biết còn giặc bên trong thiện xảo hơn nhiều. Nhưng quan trọng người hành giả phải nhớ rằng đâu cũng là giáo pháp của Như lai thiền mật chú Chuẩn Đề Uế Tích. Giặc cũng là ta, ta cũng là giặc cũng như như. Vậy nên người hành giả hãy sống như một sự sống tự nhiên của nó. Hãy lấy cái an lạc, hạnh phúc mà sống với Như Lai. Hãy nhớ rằng không có cuộc sống nào khác ngoài cuộc sống chân thật này. Lấy thần chú Úm Chiết Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm làm hành trang xuyên suốt trong đời sống chân thực đó. ???
Vâng, cho nên đoạn trên Ngài Huyền Giác có nói rằng nhận giặc làm con, nhận giặc về nhà làm con mình thì gia sản nhà mình sẽ bị phá hại. Con đã nhận giặc về làm con lâu quá rồi cần phải thấy kẻ trộm này để tỉnh ngộ thôi.
Con xin trích lại đoạn Kim Cang Đạo Tín bày rất hợp lý rất sáng suốt
“ Vậy nên người hành giả hãy sống như một sự sống tự nhiên của nó. Hãy lấy cái an lạc, hạnh phúc mà sống với Như Lai. Hãy nhớ rằng không có cuộc sống nào khác ngoài cuộc sống chân thật này. Lấy thần chú Úm Chiết Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm làm hành trang xuyên suốt trong đời sống chân thực đó. ??? “