Chánh văn:
Tổn pháp tài, diệt công đức,
Mạc bất do tự tâm ý thức.
Thị dĩ thiền môn liễu khước tâm,
Đốn nhập vô sinh tri kiến lực.
Dịch nghĩa:
Hao pháp tài, tổn công đức,
Là bởi do tâm ý thức.
Chính thế thiền môn rõ thấu tâm,
Tri kiến vô sinh liền thể nhập.
Xưa nay Phật, Tổ Thầy đã từng chỉ cho chúng ta con đường đi giác tự tâm thanh tịnh của mình, mà có mấy ai tự quay đầu lại đâu. Chúng ta cứ mãi chạy theo vọng nghiệp, do sự vô minh tạo lập rồi tự huân tập giả định với nhau tạo thành nghiệp miên man không thoát khỏi. Cứ mãi đắm chìm chấp theo giả tướng, trong khi đó chư Phật, Tổ đã biết bao lần thể hiện lên trong mọi trường hợp mọi pháp để chỉ bày cho chúng ta. Đó là sự duyên hợp giả có, chúng không có thực thể của nó, do từ cái này hợp với cái kia giả tạo mà thành. Rồi thời gian qua nó tự hoại đi để chuyển tiếp cái duyên mới. Như vậy đó mà ta cứ chạy mãi theo những thứ đó bỏ quyên đi cái hằng có thanh tịnh của mình. Không cần phải tác pháp, không cần phải tạp lập cái gì cả. Chỉ biết nhận ngay nơi đó, thấy ngay nơi đó chúng không thật có, chỉ ngay nơi đó có cái không sinh diệt. Biết như vậy, nhưng cũng không lập nên cái biết nữa, thì đó mới là thanh tịnh niết bàn – Kinh Lăng Nghiêm nói rất rõ.
Ngược lại cũng ngay nơi đấy mà ta chấp lấy cái biết phân biệt, cái này, cái kia. “ Tri kiến lập tri tức vô minh bổn”. Như vậy tức chúng ta cứ chạy đuổi theo mãi, vọng theo sự vật rồi tưởng tượng thành hình, thành ý niệm giả tạo dựng thành sự vật căn thân thế giới. Rồi tự huân tập trong tàng thức, thức thứ 8. Cũng ngay nơi đấy thức thứ 7 mạt na thức chấp dính từng sự vật, từng ý niệm cảm thọ mạng sẽ sanh ra nơi đó. Rồi tiếp theo một chuỗi sanh sanh diệt diệt do 6 thức kia huân tập căn thân phân biệt thế giới vạn vật, vạn pháp dẫy đầy trùng trùng duyên khởi. Một chuỗi sinh diệt loạn động nó dẫn ta đi bằng một sức vô hình gọi là “ lực”. Nghiệp lực dẫn luân hồi sinh tử. Ngay nơi đây chúng ta không tĩnh tâm để quán soi nhìn thấy tự tánh thanh tịnh của mình, thì chỉ trong tích tắc nghiệp lực kia sẽ dẫn ta đi vạn dặm trong sinh tử luân hồi.
Hao pháp tài, hết công đức,
Đều lỗi do tâm ý thức.
Cứ mãi trôi lăn trong nghiệp thức kia vì ta đã nhận lầm “ giặc làm con”. Ngay đây rất khó, vì bao đời kiếp ta đã từng huân tập trong vọng nghiệp kia rồi. Cho đến hôm nay, mặc dù ta tu, nhưng khó có thấy được tự tánh thanh tịnh của mình. Thường thường lấy nền tảng cái biết phân biệt vạn niệm trên làm căn bản tu tập, mà đã lấy sự phân biệt vạn niệm trên làm căn bản, thì chính ngay nơi đây nhận giặc làm con. Vì văn tự ngữ ngôn không nói lên được thực tướng của niết bàn. Mà ta thì cứ mãi tìm tòi, suy ngẫm lăng xăng loạn động để tìm chính chân đó, khiến cho chân tịnh đó thành vọng tịnh. Vì tự tánh thanh tịnh đã hằng có từ bao đời, chứ không phải do sự tác pháp tạo dựng nào mà hình thành nên nó cả.
Thấy, nghe, hay, biết vốn chẳng nguyên nhân.
Đương thế rỗng mầu, tuyệt vọng chân.
Thấy tướng chẳng sinh si ái nghiệp.
Rỗng nhiên toàn hết: Thích Ca Thân.
Tổ Tam Bình
Đó là một bài kệ nói lên tự tánh thanh tịnh hằng có của mình. Cũng ngay đây xin mượn bài kệ của Bàng cư sĩ nói lên 6 cửa giặc; nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý – nhãn căn, nhĩ căn, tỷ căn, thiệt căn, thân căn, ý căn – nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức.
Một bầy sáu tên giặc.
Đời đời lừa giết người
Ta nay rõ bay rồi
Chẳng cùng bay gần gũi
Nếu bay chẳng phục ta
Đến đâu ta cũng nói
Dạy người biết hết bay
Nếu bay chịu phục ta
Ta bèn chẳng phân biệt
Cùng bay ở một chỗ
Đồng chứng vô sanh diệt.
Một bài kệ rất hay, mong ngay nơi đây cũng đừng thấy cái hay đó để cùng nhau ở một chỗ – Đồng chứng vô sanh diệt.
Trong bài này người tu Mật chú Chuẩn Đề phải biết quán soi như trên, thấy chân thật tự tánh, lấy thần chú Chuẩn Đề dạy cho 6 tên giặc kia nói: Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. Nếu chúng không nói thì ta hãy nói cho chúng nghe, để mọi người cũng nói, thì ngay nơi đó giặc cũng là ta, ta cũng là giặc đều bình đẳng như như.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Cư Sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí
Mật tông hiệu: Kim Cang Kiết Tường
NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH
COMMENTS
Úm Chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum. Úm A Hùm…
Chúng ta chạy tới lui lăng xăng làm đủ chuyện để lập thể chân mà bỏ vọng. Sự hao tài tổn sức này thật càng điên đảo. Bởi như Ngài Huyền Giác nói cùng như Thầy chỉ bày. bản thể rỗng ràng tuyệt chẳng có vọng chân, cái thấy nghe hay biết kia cũng vỗn sẵn có nó chẳng sinh ra từ đâu cả. Cho nên tôi và quí bạn phải thật tỉnh để không bị bày lâu la 6 tên giặc kia chiếm thành làm chủ. Ta phải tỉnh để thấy hành trạng động dụng của nó tới lui trong ta để mà điều phục chuyển hóa, hóa độ nó. Nói với nó mật ngữ Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm. nói với nó để cho nó sống hòa nhập cùng sự sống như nhiên này . Như Bàng Cư sĩ nói thì chúng cũng như ta, ta cũng như chúng đồng sanh một thể vô sinh diệt
Ngày trước Thầy từng hỏi con bao năm nay tu cái gì ? Con nói hàng ngày con nghĩ đến Đức Phật, con nghĩ đến Thầy con niệm Thần Chú nhưng cũng có nhiều lúc con không niệm được. Thầy nói “thế có thở được không? còn thở được sao lại không niệm được.”
Sau này qua nhiều thời gian con vẫn mông lung trong những vọng tưởng suy tư trong lòng vẫn là hình ảnh Phật, Thầy, Pháp, Thần chú, đến một lúc con thấy như vậy không phải vì nó cứ lăng xăng rất nhiều ý niệm sinh khởi trong tâm cứ lao đi không ngừng, rồi chợt tỉnh trước những niệm đang diễn ra đó ngay đấy thấy cái tỉnh biết – mới là Thầy thật.
Thưa Thầy mấy ngày trước có một chuyện trong cuộc sống của con diễn ra,những niệm sân giận cứ liên tục nổi lên hàng ngày con thấy rất không hài lòng về sự việc đó, con nghĩ mình nóng giận là không đúng những niệm giận đó muốn đuổi nó đi nó cũng không đi vì cứ nghĩ đến là nóng giận lại nổi lên cùng những vọng tưởng miên man cứ theo con hàng ngày khi việc đó nổi lên trong đầu làm con mất lý trí, đến một ngày con không muốn mình tiếp tục bị nóng giận như vậy nữa vì vô minh không tỉnh giác con đã nuôi dưỡng giặc trong tâm suốt mấy ngày vì nó mà không yên nhưng tâm vẫn còn hỗn loạn không biết làm thế nào để sự việc đó được nhẹ lòng đi, để thông hiểu sự việc được lúc đó tâm con hỏi “Thầy ơi con phải làm thế nào bây giờ ?” lúc cơn giận đó vẫn còn tồn tại con nhớ ý dạy của Thầy, con niệm Thần chú và hít thở Thần Chú Chuẩn Đề là áo giáo Kim Cang, con hiểu được trong tình huống đó là bản chất không thay đổi, con không thể thay đổi được những thứ ngoại duyên bên ngoài theo như ý mình mong muốn được chỉ vì cho rằng đó là tốt,việc tốt thì sẽ vừa ý hài lòng sẽ vui, còn khi không được thuận như ý thì cái bản ngã tự nhiên thể hiện ra sự nóng giận đó là tâm phân biệt đã huân tập trong tàng thức lâu đời ngã chấp. Khi rõi biết được sự thật của vấn đề là như vậy rồi thì cứ như như cùng Thần Chú Chuẩn Đề thôi, không cần phân định gì cả tâm bình tĩnh mới là cần thiết. Con thấy biết đó là pháp thân của Thầy đã giúp con hiểu được sự việc, từ lúc đó con không còn nóng giận. Con đã biết thêm một cách để sử lý tình huống trước cơn nóng giận là trong tâm tỉnh thức bên ngoài bình thản.
Đoạn pháp trên Thầy chỉ dạy, khi đi tìm chân thì ngay đó chân tịnh đã thành vọng tịnh chỉ vì sự chấp dính phân biệt lâu đời mà sinh ra vọng thức rồi cứ luẩn quẩn trong đó chỉ vì sự không tỉnh mà trong tích tắc sinh ra vạn dặm sinh tử luân hồi con tự ngộ trong sự việc trên con đã mất nhiều ngày dính mắc trong đó biết bao nhiêu phút, bao nhiêu thời gian để trôi lăn chưa kể hàng vô vàn những niệm trước đây cũng như vậy.
Nên Thầy thường dạy sinh tử là khổ, mỗi ngày thấy cái khổ để bớt khổ để hiểu Kinh Tứ Diệu Đế tỉnh biết sống lạc quan, nghị lực bình tĩnh sáng suốt hơn,mỗi ngày mỗi khoảnh khắc sát na như vậy để thấy cuộc đời đã cho con một đặc ân lớn nhất là có Phật có Thầy có Pháp ở đây để “tĩnh tâm quán soi bản tánh thanh tịnh đã hằng có không thể lấy một pháp nào hay bỏ một pháp nào để vào bản tánh thanh tịnh đó cả, hãy lấy cái biết làm hướng đi cho mình đi, ngay đó thấy bản tánh thanh tịnh như như Om Mani Padme Hum – Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm”- trích đoạn lời Thầy.
“ Xưa nay Phật, Tổ Thầy đã từng chỉ cho chúng ta con đường đi giác tự tâm thanh tịnh của mình, mà có mấy ai tự quay đầu lại đâu. Chúng ta cứ mãi chạy theo vọng nghiệp, do sự vô minh tạo lập rồi tự huân tập giả định với nhau tạo thành nghiệp miên man không thoát khỏi. Cứ mãi đắm chìm chấp theo giả tướng, trong khi đó chư Phật, Tổ đã biết bao lần thể hiện lên trong mọi trường hợp mọi pháp để chỉ bày cho chúng ta. Đó là sự duyên hợp giả có, chúng không có thực thể của nó, do từ cái này hợp với cái kia giả tạo mà thành. Rồi thời gian qua nó tự hoại đi để chuyển tiếp cái duyên mới. Như vậy đó mà ta cứ chạy mãi theo những thứ đó bỏ quyên đi cái hằng có thanh tịnh của mình. Không cần phải tác pháp, không cần phải tạp lập cái gì cả. Chỉ biết nhận ngay nơi đó, thấy ngay nơi đó chúng không thật có, chỉ ngay nơi đó có cái không sinh diệt. Biết như vậy, nhưng cũng không lập nên cái biết nữa, thì đó mới là thanh tịnh niết bàn – Kinh Lăng Nghiêm nói rất rõ.” – trích đoạn Thầy giảng
Sau khi đọc bài pháp từng câu từng chữ pháp Thầy tâm ý Thầy con muốn được thấm. Con xin Thầy từ bi chỉ dạy giúp cho con đoạn này:
– chỉ nhận biết ngay nơi đó có cái không sinh không diệt nghĩa là ngay nơi đó tỉnh giác để không rơi tâm dính mắc vào giả tướng trần cảnh, lục căn dính lấy lục trần vì thực thể là không dính nhau chỉ vì do tâm vọng theo duyên cảnh nên tâm mới xao động mới dính mắc, một khi tâm động hướng theo những cái đang duyên hợp ngoại cảnh đó nên mới sinh ra yêu ghét, sinh ra cảm xúc vui buồn, thiện ác, bên ngoài là sự duyên hợp của sắc trần từ bối cảnh đó, bên trong cũng là duyên hợp từ lục thức nhãn thức, nhĩ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức nên sự duyên hợp không phân định trong ngoài chỉ là ngay nơi đó thấy biết được toàn cảnh một thể đồng loạt sự kiện đang duyên hợp lại để tỉnh biết thì ngay đó tâm sẽ không xao động nữa.
+ “chỉ ngay nơi đó có cái không sinh diệt. Biết như vậy, nhưng cũng không lập nên cái biết nữa, thì đó mới là thanh tịnh niết bàn – Kinh Lăng Nghiêm nói rất rõ.” – trích đoạn Thầy giảng
Thưa Thầy có phải là ngay nơi đó chỉ có tỉnh biết hiện hữu, không sinh ra một ý niệm nào nên cũng không diệt đi một ý niệm nào vì ngay nơi đó không có cái sinh nên không có cái diệt. Nó giống như là khoảnh khắc tự nhiên không khởi lên được bất kỳ một ý niệm nào chỉ biết tỉnh như vậy thôi.
+ “Biết như vậy không lập nên cái biết nữa” là để không dính mắc vào cái biết đó nữa, bỏ đi cái tôi biết đó thì mới là thanh tịnh niết bàn là khoảnh khắc sát na sâu nhiệm hơn của cái biết là cái rõ biết ngay từng khoảnh khắc sát na đó mà người đang sống trong cái rõ biết thông suốt sẽ thực chứng thấy
Con chỉ nói trên văn tự, vì ngay chỗ tỉnh biết đó trong con vẫn đang còn cái tôi biết, nếu bỏ cái tôi đi chỉ còn cái biết thôi thì con cảm thấy là do tự tâm đang sắp đặt, nên đoạn này con thấy khó ở chỗ vì lâu nay con đã quen sống với cái tâm phân biệt nhận thức dựa theo trình độ thấp kém của mình nên con hoài nghi tâm mình khi thấy được lời giảng của Thầy đã chọc thủng cái ung nhọt như Thầy từng nói câu “ cái thằng tâm thức” ý Thầy nói đến cái tâm thức phân biệt – ngay cả cái tâm cũng không phải là mình. Nên từ thức phân biệt này cần diệu quan sát trí trí huệ Phật Đạo Tổ Thầy Mật Chú mới liễu ngộ chuyển hoá được
Con xin Thầy từ bi chỉ bày giúp cho con, con rất háo hức vì hàng ngày được thọ Pháp của Thầy cùng bộ Kinh Lăng Nghiêm, Mật Chú Chuẩn Đề Uế Tích Kim Cang khai mở những u minh trong con. Nam Mô Bổn Sư Kim Cang Kiết Tường