Web Analytics Made Easy - StatCounter
HomeTiêu ĐiểmCư sĩ Thanh Hùng

THIỀN QUÁN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ QUA CHỨNG ĐẠO CA – Phẩm 8

PHẨM 8

Chánh Văn:

Quyết định thuyết biểu chân tăng
Hữu nhân bất khắng nhiệm tình trưng
Trực thiệt căn nguyên Phật số ấn
Trích diệp tấm chi ngã bất năng .

Dịch Nghĩa:

Dám nói chắc là chân tăng .
Nếu ai chẳng nhận hỏi mặc tình
Chặt thẳng cội nguồn Phật đã ấn
Chọn lá tìm cành ta chẳng kham

Dám nói chắc là chân tăng .
Nếu ai chẳng nhận hỏi mặc tình

Đây là một lời nói thật chắc chắn, sư Huyền giác Ngài đã chứng ngộ đã thể nhập được thanh tịnh, tự tánh của mình. Thấy được sự thật thường có, ngài đã có cái biết chân thật ấy trong từng pháp, từng giác niệm. Ở trong mọi thời gian, không gian. Ở bất cứ nơi nào trong muôn loài Ngài đều thể hiện ra. Thân ngài là cái “ Chân thật biết” đó. Dù cao thâm vi diệu dù thấp hèn đến đâu, dù nhơ, dù sạch, dù có tình, dù vô tình. Ngay chỗ đó, cũng có cái chân thật biết đó. Nếu không có cái chân thật biết đó thì thế gian vạn pháp này mất đi cái chân thật biết đó vẫn hằng có.

Một người mù đã hỏi:

– “ Ông có thấy gì không ?
– Ông ta tự nhiên bảo rằng tôi không thấy gì cả chỉ thấy tối thui không.

Ông ta không thấy gì cả nhưng ông đã có thấy tối thui. Cái thấy, cái biết nó luôn ở khắp mọi nơi. Khi người ta hoàn toàn không sở hữu, không chấp dính vào một pháp nào cả thì chân thật biết sẽ thể hiển hiện. Cái thân biết lúc đó nó ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng có nó và nó “Duy ngã độc tôn’’. Cái đó nó cũng thể hiện qua kinh Niết bàn gọi là thường, lạc, ngã, tịnh, bốn tướng của Niết bàn. Niết bàn đây nói lên sự chứng ngộ đạt đạo nhưng không bao giờ đạt đạo cả. Vì không có một pháp nào hay lý sự nào mà không có nó cả, sự rộng lớn đó giả gọi là Đại ngã. Đức bổn Sư thích ca mâu ni, khi Ngài Đản sanh Ngài đã thốt “Thiên Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Tôn”. Ngài đã chân thật biết là đại ngã thường, lạc, ngã, tịnh đó. Ngài mượn lời nói đó để biểu tượng, biểu hiện ra cái hằng có đó là ở đó. Ngay đó không có một vật nào dính mắc vào đó, không có một pháp nào ở đó cả. Cho nên, nó “Độc tôn”. Ở thế gian, vạn pháp bảo rằng Ngài là con người ngã mạn, tự cao, ngã mạn, tự cao, tự đại. Khi họ thốt lên lời nói đó là họ hoàn toàn dính vô số niệm tưởng Pháp. Họ dính vào sự chấp ngã, chấp pháp. Nó đi nghịch với con đường lời nói của Đức Phật . Đức Phật bảo rằng tất cả vạn pháp đều do duyên hợp, giả có, luôn cả cái biết duyên hợp, giả có. Luôn cả cái biết duyên hợp, giả có đó cũng không luôn.

Trong Nhà thiền có một câu chuyện của Thiền Sư Từ Hồ. Ông thường treo tấm bảng ghi rằng : “Từ Hồ có một con chó, trên cắn đầu người, ở giữa cắn lưng người, ở dưới căn chân người, vừa nghĩ ngợi là táng thân mất mạng”. Mỗi ngày khi có ai đến tìm Ngài để học thiền, Ngài đều quát bảo “ Coi chừng chó dữ”. Nếu những người đến mà suy nghĩ phân biệt là Ngài đi vào phương trượng. Đây là câu chuyện thiền nói lên sự phá chấp. Không dính một pháp nào cả mà ngay đó tạm mượn là trực giác chỉ biết rồi cứ vui, tự tại. Vì muôn pháp mình đã biết nó là giả hợp, giả có. Và ngay đó, cái biết không phân biệt là thân, thì cái nào ngay đó theo đuổi dính mắt đâu có phải là “Duy Ngã Độc Tôn” không?

Nhân dịp kính mừng phật đản, cuộc đời này xin làm những đóa hoa sen ngọc sáng cho Đức Thế Tôn bước lên để âm vang mãi “Thiên thượng thiên hạ duy ngã đôc tôn” muôn thuở.

Cách Đức Phật bao nhiêu thời gian cũng có một vị, một nhà sư Huyền giác cũng đã thốt lên : “Dám nói chắc là chân tăng, nếu ai chẳng nhận mặc tình”. Lời nói như vậy đã và muôn thưở âm vang đó sẽ vang lên mãi trong vạn pháp.

Và hôm nay, Tâm Mật cũng vang lên âm thanh muôn thưở “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Trong tâm sâu thẳm mật nhiệm đó, nó luôn luôn vang lên vọng lên trong từng, giác niệm “biết”. Khi người hành giả ngồi tỉnh giác, tỉnh lặng để từng niệm tưởng trong đó vang lên để biết từng niệm tưởng đó. Khi người hành giả đã biết như vậy rồi thì nên biết những niệm tưởng đó đều vang lên “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Mới đầu chúng ta biết của sự thô nghĩa là nghe cái biết đó đủ chín chữ âm “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Lần lần về sau khi tâm ta định từ từ lúc đó nó vang lên rất nhỏ nhẹ vi tế nhưng cũng nghe đủ âm thanh thần chú cả. Mỗi khi nghe âm thanh, biết âm chú đó trong từng giác niệm thì ta luôn luôn lúc nào cũng có cái biết đó. Cho đến, lúc ta có cái hằng biết đó, tích tắc ngay đó đừng suy nghĩ gì cả. Thì chúng ta sẽ an lạc. Cái biết hằng có đó là thường không gì nhiễm ô là lạc, trong từng giác niệm đều có là ngã. Nhưng không một pháp nào là dính mắc cả gọi là Tịnh. Bốn cái thường, lạc, ngã, tịnh. Hai con đường trên danh tự nó là khác – thiền (Hiển giáo), Mật. Nhưng hai cái này không thể thiếu nhau, phải song hành Hiển mật viên thông làm cho lý sự viên thông. Cho nên, những tác phẩm Bát nhã, kim cang, chứng dạo ca mong rằng chúng ta hãy quán soi nó để trên bước đường tu học được nhiều thuận tiện.

Phài nhìn thấy vạn pháp giả hợp, không thật tướng để chúng ta không đắm, si mê, tham, sân, si mà khởi tâm tu thần chú cho tốt. Ta ham muốn sự tu thành trụ, ham muốn thần thông mà không có giáo lý Hiển giáo để nhìn rõ tướng tham đó thì ta đặt nặng sự tu hành của mình trên sự tham, si, mê. Nếu được một chút do vọng tâm, vọng khởi bèn cho đó là thành, trụ rồi vui, không được thì sinh ra buồn chán rồi bỏ tu. Rồi lại đi nghe Thiên cơ nói người này có thiên mạng, người kia không có thiên mạng, mê muội. Đức Phật bảo rằng : “Ai cũng có Phật tánh cả. Ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành”. Như vậy, thì ngay ở mỗi người, chúng ta đều có sẵn cái tự tâm thanh tịnh cả. Chúng ta hãy tự quay về với bản tâm của mình đi. Hãy nhẹ nhàng với những gì cho là tốt, là xấu, hãy sống vui vẻ hằng ngày, hằng giờ với “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Đừng biết thêm gì nữa, đừng nghĩ gì nữa, hãy sống thật vui vẻ với câu hát Thần chú đó đi chỉ một thời gian rất ngắn thôi con đường an lạc, hạnh phúc sẽ thể hiện, chỉ một pháp, một người độc hành ra đi. Hành trang chỉ có câu “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Cho đến một ngày, hành trang và con người đều biến mất khi mọi sự như là ……Như thị.

Bồ đề vốn không cây
Gương sáng cũng chẳng Đài
Xưa nay không một vật
Chổ nào dính Trần ai

Lục Tổ

Cư Sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí

COMMENTS

WORDPRESS: 2
  • comment-avatar

    Thầy luôn khai tâm trực ngộ cho chúng sinh: Khi mê thì có Phật, có pháp, khi ngộ thì không Phật, không pháp. Vì chính ngay chỗ ngộ ấy sống chân thật được với nó thì đó chính là Phật pháp

  • comment-avatar

    Hãy nhẹ nhàng với những gì cho là tốt, là xấu, hãy sống vui vẻ hằng ngày, hằng giờ với “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Đừng biết thêm gì nữa, đừng nghĩ gì nữa, hãy sống thật vui vẻ với câu hát Thần chú đó đi chỉ một thời gian rất ngắn thôi con đường an lạc, hạnh phúc sẽ thể hiện, chỉ một pháp, một người độc hành ra đi. Hành trang chỉ có câu “Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm”. Cho đến một ngày, hành trang và con người đều biến mất khi mọi sự như là ……Như thị.

    Đọc xong ý này của Thầy con sẽ làm đúng y như lời Thầy dậy. Con xin cám ơn và tri ân công đức của Thầy ạ!???