“Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.Om Mani Pad Me Hum.”
Vậy là kết thúc lễ hành trì buổi tối. Lặng lẽ ngắm ánh sáng lung linh, trong vắt, rực rỡ của ngọn đèn bơ, hít một hơi thật sâu hương trầm thanh tịnh, lòng tôi nhẹ bẫng như lông hồng. Tôi thầm cảm ơn những gì đã xảy ra.
Năm ấy tôi ba mươi ba tuổi, đã kết hôn được ngót chục năm với người tôi yêu, một người chồng thành đạt trong kinh doanh. Chúng tôi có với nhau hai đứa con vô cùng đáng yêu, một trai, một gái. Cuộc sống của tôi trong mắt nhiều người có lẽ là rất đáng mơ ước. Ngoài việc chồng tôi có thể kiếm đủ tiền để mẹ con tôi có cuộc sống đầy đủ, bản thân tôi cũng tham gia kinh doanh nhiều mảng và có được một số thành công nhất định. Mẹ chồng đặc biệt yêu thương tôi và luôn nói coi tôi như con gái, thật sự mẹ là điểm nhấn hoàn hảo trong bức tranh cuộc sống của tôi. Nhờ có mẹ mà tôi có hai con nhưng không bao giờ phải động tay vào việc gì. Tất cả mọi việc trong nhà đã có mẹ lo, khi trẻ còn nhỏ thì lo từ cái ăn cái mặc, lớn lên có mẹ lo lắng cho cả việc học hành, chi phí sinh hoạt. Tôi có thể đi du lịch một tuần cùng bạn bè khi mới sinh con được 3 tháng. Có thể nói tôi có một quỹ thời gian cho bản thân nhiều vô cùng so với người đã có gia đình. Tôi cũng biết tự nhìn xung quanh và hiểu rằng mình là một người may mắn khi có cuộc sống an nhàn, sung túc này. Nhưng đâu đó trong tôi luôn có một khoảng trống rỗng. Tôi cũng không biết bản thân mong cầu điều gì hơn nữa, nhưng bản thân tôi luôn ý thức được sự trống rỗng mơ hồ, không thể gọi tên. Có lẽ tôi vẫn sẽ sống trong vô định như thế nếu không có một biến cố lớn xảy đến với tôi.
Chồng tôi có người phụ nữ khác.
Khi biết chuyện, tôi chết lặng, như có một tiếng nổ vang trong vũ trụ của riêng mình tôi. Tất cả chỉ còn là một màu đen, nơi cổ họng tôi mắc nghẹn một tiếng hét, một câu hỏi tại sao. Cả thế giới của tôi đảo lộn. Tôi rơi vào tình trạng giảm cân không kiểm soát, mất ngủ, không thể chợp mắt vào buổi đêm. Nếu như trước đây tôi chỉ nhận thấy một khoảng tối mà tôi có thể lừa dối bản thân nó không tồn tại và tạm gạt sang một bên, thì giờ đây là cả một hố sâu tuyệt vọng nuốt lấy tôi, dù có vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát khỏi. Hai bên nhà nội ngoại đều rất sốc, không ai có thể tưởng tượng được chồng tôi lại hành xử như vậy. Chồng tôi nhất định muốn từ bỏ gia đình vì mê muội một người con gái chỉ bằng nửa số tuổi của anh, một người ngoại hình bình thường và chỉ biết vòi vĩnh tiền bạc, quà cáp. Tôi có nghĩ theo hướng nào cũng không thể hiểu nổi. Mẹ chồng tôi sau một hồi khuyên ngăn thì cũng xuôi theo ý anh. Mẹ cũng tránh nói chuyện với tôi. Tôi không còn thấy mẹ hỏi han hay quan tâm đến tôi nữa. Sức khoẻ của tôi ngày một xấu đi trông thấy. Tôi đã uống thuốc an thần, thuốc ngủ cũng như đi gặp bác sỹ tâm lý nhưng tình hình cũng không khả quan hơn. Đối với tôi lúc bấy giờ, địa ngục là ngay đấy, không hề ở đâu xa.
Và vào một buổi chiều ngồi café với hai anh chị tôi, tôi đã có duyên gặp Thầy. Hôm đó, Thầy nhìn thấy sắc mặt tôi không được tốt nên đã bắt mạch cho tôi. Thầy nói men gan của tôi đang rất cao, tôi có thể đi khám Tây y hoặc nếu tin tưởng thì uống thuốc Nam theo hướng dẫn của thầy sẽ đỡ. Khi đi về tôi có đi xét nghiệm tổng quát. quả thật men gan của tôi vượt ngưỡng cho phép rất nhiều lần. Thầy có giải thích cho tôi rất đơn giản và dễ hiểu:
“Tôi thấy người em gầy khô nhưng mặt lại đỏ, nghĩa là em đang rất nhiều dương trong người, em lại là phụ nữ, vốn là nhiều âm nên tôi biết việc này rất có hại cho gan của em. Đó là về mặt y học. Nhưng tôi còn nhìn thấy một ngọn lửa hận trong em. Từ hận trong chữ Nho có bộ hoả, nên lại càng làm em thừa dương hơn, rất không tốt cho gan.”
Thầy lại chậm rãi nói tiếp:
“Tôi có thể giúp được em có lại được chồng em, có lại cuộc sống như cũ, nhưng em hãy tĩnh tâm suy nghĩ xem việc quay lại cuộc sống đó có làm em hạnh phúc không, cuộc sống ấy có trọn vẹn không?.”
Những lời thầy nói như có một từ lực mạnh mẽ, kéo tôi lên từ hố đen sâu thẳm khi ấy. Đúng là cho đến lúc đó tôi chỉ mong đợi được quay lại với cuộc sống trước đây, nhưng chưa bao giờ tự hỏi về khoảng tối mà bản thân vẫn luôn tìm cách tránh né. Trong tôi có một niềm tin mạnh mẽ rằng Thầy có thể giúp tôi chữa lành nỗi đau này. Hàng ngày tôi lên gặp Thầy, nghe Thầy giảng về luân hồi, về nhân quả, về cách quán sát tâm thức. Tôi hỏi Thầy tôi đã làm gì để phải chịu đựng những khổ đau này? Vì sao tôi lại phải buồn bực khi mẹ chồng không còn quan tâm đến tôi như trước?
Thầy giải thích rất nhẹ nhàng. Việc tôi buồn bực vì mẹ chồng không như trước cũng chỉ là quả của cái nhân tôi đã vui khi nhận những điều tốt đẹp mẹ mang đến mà thôi.
Còn việc chồng em có người phụ nữ khác, ở một khía cạnh nào đó cũng phải nhìn nhận lại xem sự sống trước kia của hai người có thật sự hòa hợp với nhau ở mọi khía cạnh chồng em có thật sự tốt, em có thật sự tốt? Nhưng lại là chữ ” Nhưng” tất cả sự việc xảy đến với mình đều là do nhân duyên ta từng tạo tác: “Nếu em cứ sống cuộc sống bình thường như trước, có lẽ em sẽ không ngồi ở đây hôm nay. Khổ đau cũng là Bồ Tát thị hiện để em biết hướng về đạo, hướng về Phật pháp thôi, đó là duyên lành mà em nên đón nhận.”
Nhờ có thầy mà tôi học được cách quán sát các cảm xúc của bản thân, nỗi phẫn uất điên loạn của tôi nguôi ngoai dần sau những giờ hành thiền. Tôi nhận ra trước đây tôi luôn để bản thân nghĩ về những điều đã xảy ra và hay mơ mộng, kỳ vọng vào tương lai, rất hiếm khi tôi sống trong giây phút hiện tại và điều quan trọng nhất tôi cũng thấy sự sống của tôi cũng chính là do tôi có sự tạo tác trong đó. Cái ngã mạn hiếu thắng trong tôi quá lớn tôi không muốn mất cái cuộc sống tươi đẹp như mơ mà nhiều người ao ước . Với ham muốn đó nó khiến cho đầu óc tâm trí tôi khi đó u mê tăm tối chỉ làm sao tìm cách để thỏa mãn sự hiếu thắng của mình, và làm thế nào để trở lại cuộc sống như trước kia. Chính khi an trú nhìn nhận lại mọi diễn biến nơi tâm, sống trong giây phút hiện tại tôi mới nhận ra ý nghĩa của cuộc sống này, có cái nhìn rõ ràng tỉnh giác hơn để thấy biết mọi việc xảy đến với mình như nó đang là, như lời Thầy chỉ dạy.
Khoảng trống lúc trước tôi cũng không còn cảm nhận thấy nữa, sự đau khổ, sự bóp nghẹt nơi trái tim, và hình ảnh gương mặt ấy không làm cho tôi phải thổn thức khổ nữa. Tôi có cái nhìn nhận nhẹ nhàng bình thản hơn. Dù đó là những bước chân đầu tiên trên hành trình tâm linh của mình nhưng tôi cảm nhận được đó là một con đường đúng đắn, nơi tâm hồn tôi đang được chữa lành và tâm thức đang dần được khai sáng. Tôi rất biết ơn Thầy. Bởi chỉ một mình tôi hiểu được Thầy đã vớt tôi ra khỏi Địa ngục ngày ấy như thế nào.
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật,
Nam mô Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề.
Nam mô Uế Tích Kim Cang Bồ Tát,
Nam mô bổn sư Kim Cang Kiết Tường
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm
Kim Cang Đạo Quang.
COMMENTS
Nhiều người cứ cho rằng khi chết mới biết mình đi đâu. Nhưng thật tế có đúng là như vậy? Câu chuyện của đạo hữu nói cho chúng ta biết rằng thiên đường hay địa ngục nó hiện hữu nói cho ta biết ngay trong sự sống hàng ngày. Sân si lửa hận tâm thân bức bách như ngàn mũi kim đâm là địa ngục chứ đâu. Sống an nhàn bình thản tỉnh giác là niết bàn chứ đâu.
Cảm ơn nhân duyên, cảm ơn bài học lớn của đạo hữu đã giúp cho đạo hữu chợt tỉnh cơn mơ để sống trọn vẹn với chính mình.
Như là ta với đạo chưa từng bỏ lỡ với nhau.
Chúc đạo hữu thường hằng tinh tấn
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm
Sự sống của Đạo luôn ở thế gian này nhưng ta đã không nhìn thấy cho đến khi được Thầy khai thị. Hãy nắm lấy cái duyên lành này, thiện căn này mà đi tiếp đừng để tuột mất. Lực hút của Đạo trong tâm người Hành giả phải luôn mạnh mẽ thôi thúc. Hãy quay lại với chính mình để thấy sự sống này là gì. Tìm được Đạo đã khó, tìm được một Bậc thiện tri thức khai thị gần gạn bên càng khó gấp trăm ngàn lần. Phải thật sự có công đức phước báu lớn mới có. Hãy nhìn về phía trước ánh sáng vẫn đang chiếu rọi trên đường người hành giả. Hãy sống chân thật ngay nơi hiện hữu này không thêm không bớt. Năng lượng đấy sẽ tràn khắp vũ trụ này.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
🙏🙏🙏
Cũng nhờ sự khó khăn vất vả trong c.s của e để mà có đc duyên này gặp thầy…và được thầy khai thị cho e và hướng cho e được gần hơn trên con đường phật đạo, tu học và giải thoát…a cũng muốn động viên e hãy bình thản đón nhận những gì sẽ đến trong cuộc đời bằng sự thiền định có đủ định lực và cái tâm từ kết hợp với sự trì trú hành trì các thần trú mà thầy đã trao cho e và thực hành tâm yêu thương để có cuộc sống được tốt đẹp hơn. Để diệt trừ sự phiền não uất kết của e tận gốc thì a nghĩ e phải diệt trừ tận gốc cái tâm hơn thua, chống đối..bất kể cái gì cũng có lối thoát của nó..và mình phải có đc lối thoát bằng cái tâm thiền định, không động,bằng trí tuệ để thấu suốt được cái nghiệp báo sẽ đến với e bằng cái tình thương của e cộng lại thì a nghĩ e sẽ vượt qua giai đoạn lao tâm khổ tứ này của e. E phải thoát khỏi định kiến phải rửa sạch tâm của e mỗi khi e gặp 1 sự việc..ko mang tình cảm để nhận định 1 ai đó hay 1 sự việc nào đó vì như vậy sẽ có sự lệch lạc, lên e phải thực tế lại vấn đề, tĩnh tâm tỉnh giác ngay lúc này và kiểm soát đc mình trong mọi tình huống..phải vững vàng, tự tin ko run sợ, khi đối diện với những gì sẽ đến với e trong c.s..và bằng trí huệ, sự từ bi bằng sự thông cảm cho người khác thì a nghĩ chất lượng cuộc sống của e sẽ trong sáng và tốt lên. A chúc e luôn an lạc trong c.s và luôn tập chung hành trì, trì chú và hướng tâm theo phật đạo cầu sự tu học, giải thoát..
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ, Chuẩn Đề..Ta Bà Ha. Bộ lâm
Óm MaNi PadeMe Hùm..úm ah hùm🕉🕉🕉💐💐💐🙏🏻🙏🏻🙏🏻