Hạnh nguyện độ sanh
Pháp thoại của Thầy ngày 10/1/2019
Như bây giờ với tâm hạnh tỉnh nhìn cái người đó mình sẽ thấy ánh sáng của người đó họ đi tới đi lui màu sắc chuyển giao như thế nào, mình sau này mình tính là mình sẽ trị bệnh cho người ta bằng cái năng lực đó, những cái chỗ nào nó bị đổi màu là biết cách làm cho bằng cái kia vì mình đã có nó. Tất cả những cái này tới bây giờ mình đã ôm ấp và nung nấu xây dựng nó từ bao đời, cho nên hiện bây giờ mình là y sĩ và có một thời điều trị mấy chục năm và võ cũng vậy tu cũng vậy.
Tất cả nó đã được sắp xếp từ đời này qua đời nọ, cho nên nếu mà bây giờ mình làm phương diện như vậy mình sẽ làm được chứ không phải học hỏi, không học hỏi nữa. Nó có rất nhiều cái hay, hay lắm khi xâm nhập vào giáo pháp của Đức Phật . Hồi sáng này mình cũng có nói với cô sư cô Huệ Tín, sư cô phải ráng phải ráng suy nghĩ lại và phát nguyện lại vì cái tâm thức của sư cô hiện bây giờ là cái pháp tu của mình và phát nguyện lại trở thành một vị Bồ tát thì nó sẽ tốt, sư cô thì sợ sợ cái cõi đời này nó đau khổ, nhưng mà qua cái quán vipassna của sư cô nó ở trong cái vòng tuệ sanh diệt thấy cái hình ảnh đau thương nó tới rồi thấy nó khó chịu, ngủ không được nhưng mà tại vì con đường sư cô đi nó chưa thuần về thiền hơi thở, nếu thuần về thiền hơi thở thì cái thân và cái sắc thân nó không có dính líu gì nữa.
Cho nên hồi sáng mình mới nói để cho những hình ảnh đó những cảm xúc đó nó lên mà mình tỉnh giác, mình nhìn thấy nó cái sự duyên hợp của nó và từ đâu nó có thì mình sẽ đưa nó về với một trạng thái tự nhiên như nhiên. Khi là trạng thái tự nhiên thì lúc đó cái mình cho là mình, tâm của mình, còn cái buồn là buồn, khổ là khổ trạng thái của nó cũng như trong hư không gió bão, gió bão mặc kệ nó cỡ nào mình vẫn là mình. Nhưng mà bao giờ lửa nó cháy cả hư không? cháy được, sụp đất cũng vậy . Cái đó là hiện tượng hữu hình do tâm chúng sanh người ta tạo nên, nếu mà Bồ Tát đã thấm nhuần trong cái tâm hạnh trong cái không tạng rồi thì đâu có nhằm nhò gì, thì nó vẫn tới mọi người vẫn tới thấy nó tới thấy người ta cũng y như vậy nhưng mà thực tế nó không có dính gì vô với người ta, nó không có không có gì.
Nếu là một chúng sanh thì cứ đau buồn mãi. Cái đau ở trong tâm nó ló… ló lên thấy hình ảnh nhớ nhung rồi gợi cảm rồi nhớ thì sao sống nổi giữa thế gian này. Cho nên khi những người đó họ chạy họ chạy, họ quyết trí là tu học để tìm những cái đó, cảm giác đó để thực chứng họ sẽ nhập niết bàn họ đi họ sẽ không trở lại đây.
Hồi sáng mình có nói sư cô nhưng mà con, con sẽ thề nguyện tái sanh lại đây mãi mãi để trả cái ơn của Đức Phật đã gieo cho con những cái rất tốt, mà những cái đó không thể nào mà diễn tả được, không thể nào dùng một phương tiện nào để trả ơn cho Đức Phật hết. Cho nên chỉ có một con đường là ở lại đây bảo vệ duy trì hoằng hoá giáo pháp của Đức Phật để trả cái ơn đó.
Phải có tâm từ bi rộng lớn, phải có lời nguyện mới tái sanh lại thế gian này mới nổi chứ thôi nó khó. có những cái vị mà họ đắc quả Tu đà hoàn, A na hàm, Tư đà hoàn, Tư đà hàm rồi còn bảy kiếp nữa họ đắc quả họ liền sanh ra họ tỉnh thức họ đi liền coi như một kiếp của họ không có nán lại, không có nán lại họ liền đi mất cái kiếp đó để trở thành một cái kiếp, sợ lắm.
Giờ mình thấy không sống ở trong cái kiếp sống này là kiếp sống nữa, tại vì mọi người chưa thấy nó chưa hiểu rõ kinh Tứ Diệu Đế chư thấy chưa biết được chân tướng của khổ, chưa biết được nguyên nhân khổ, chưa biết được phương pháp diệt khổ và chưa biết được sự an lành trực ngộ để đi vào niết bàn.
Hàng ngày mặc dầu mình bảo không suy nghĩ gì, nhưng mà trong tâm trí của mình nó lên rất nhiều cái hạt, cái năng lực nó lên rồi nó chòi nó nóng lạnh, rồi nó xao xuyến trong tâm hồn của mình bằng chứng mình thấy nó sẽ bị già đi, trí huệ của mình nó sẽ bị mệt nhọc. Tại sao không thấy được? Bởi vì trong vô ký trong vô sắc nó bị che đậy; những cái nặng ở bên ngoài, những cảm xúc quá nặng chúng ta chỉ chú ý truyền tải ở bên ngoài bên trong đâu có thấy được không có thấy được. Khi mình ngồi mình thấy nó lăng nhăng lăng nhăng, nếu một vị nào họ tỉnh họ thấy nó lên trong đầu của mình tỉnh tỉnh nó lên, nó nháng lên nháng lên nháng lên.
Thí dụ; nháng lên liên tục một chuỗi là mình biết nó đang nói là “tôi đang khổ” cái ngôn ngữ của nó nó kết hợp thành một chuỗi. Rồi nó quay trở lại những dòng suy tư của những hạt nó quay nó cuốn lại, rồi nó xoay chiều nó mang những cái âm điệu khác, rồi mang những hình thể khác mang những tính chất âm khác thì tự nhiên nó sẽ nói lên “Ôi nay vui quá, an lành quá”. Nó đều là giả tạo, nó mang từ cái khối này qua cái khối khác nó không có ai ở trong hết, nó diễn ra do cái tập khí của nó, cũng như mình gắn cái phần mềm ở trong thấy như rục rịch thấy ai đang mở cửa ” Ai mở cửa đó” rồi Sợ! nó là vậy, nó cũng giống giống nhau, rồi tới giờ cái khối này nó sinh diệt như vậy nó đi ra từ cái khâu khác thì nó mới thâu thức ăn, thâu tinh khí, thâu trời đất ở bên ngoài để nó tạo cái nội lực ở bên trong.
Để tạo nội lực bên trong thì bắt buộc nó phải thâu tinh khí này kia, thâu khí chất ở bên ngoài như thực phẩm cây trái, thịt da của con thú, cây cỏ để vô bù đắp nó, nó là một quy luật một cuộc sống , điều kiện sống ở đây là phải như vậy; phải uống nước để bù đắp nước, phải có hơi thở để tạo nhiệt năng ấm của nó chứ không có gì. Phải có sắc nóng phải có nhiệt năng để tất cả những nguồn trong này nó lưu thông nó chuyển sống, phải vậy thôi.
Cũng như mặt trời , không có mặt trời thì không có sự sinh sống ngũ thể này được mà nó có ở những cái tinh cầu khác nó có những cái sự sống cũng khác nữa. Ở đây mình thấy có những cái vì tinh tú mà nó nóng tới 7-8 ngàn độ nhưng mà nước nó vẫn đóng băng, coi trong đó nó kỳ diệu lắm bởi vì hoả đại có nóng và lạnh cái dương của nó gồm có nóng lạnh chứ không phải lạnh là nó âm đâu, bởi vì nước này nó lạnh nhưng mà nó nóng hơn nước đá, rồi nước đá của mình ở đây nó âm tới 5 độ thì sẽ có loại trong phòng ướp thịt cá nó âm tới 10 độ nó sẽ nóng hơn chứ nó sẽ nóng, cho nên cái hoả đại nó sẽ nóng lạnh cho nên tu học nó cả một vấn đề nghe nói không có Thầy vô phương, không có sự chứng ngộ được đâu. Một buổi nói chuyện như này có lợi, nãy giờ mình nói nó lộ bí mật nhiều quá { Thầy cười }
ÚM CHIẾT LỆ CHỦ LỆ CHUẨN ĐỀ TA BÀ HA. BỘ LÂM – OM MA NI PADME HUM
Ghi lại lời Thầy: Huệ Nguyên
NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH
COMMENTS
Úm chiết lệ chủ lệ Chuẩn đề ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad mê hum. Úm A Hùm…